Lúc ấy, Lan Hoàng bất ngờ khởi động cơ quan, dẫn đến một trận bão cát khổng lồ, chôn vùi toàn bộ quân đội áo giáp đen của Lan Nguyệt cùng binh lính tám nước trong cát bụi hoang mạc.
Chỉ có vài người may mắn sống sót thoát ra ngoài.
Sau đó, tám nước tiếp tục phái người đi tìm lại di tích của Lan Nguyệt, nhưng mặc cho bao lần tìm kiếm, vẫn không tài nào xá-c định được vị trí cũ của quốc gia ấy.
Trải qua ba mươi năm, Lan Nguyệt cổ quốc đã trở thành một truyền thuyết. Chính sự bí ẩn và kho báu khổng lồ ẩn sau truyền thuyết đó, đã khiến vô số người khao khát, mê đắm truy tìm.
Đỗ Thiếu Quân thấy Mộ Dung Trần im lặng, liền vừa nhấp rư-ợu vừa nói tiếp: “Chả trách lại có lời đồn rằng, ai có được kho báu của Lan Nguyệt cổ quốc thì sẽ có thể hiệu lệnh thiên hạ. Hóa ra là vì đội quân kia! Này, Dung Trần, ngươi có biết quyển 《Tứ Phương Chiến》, thực ra chính là do Lan Hoàng, người từng chỉ huy quân Lan Nguyệt đ-ánh đông dẹp bắc đích thân viết nên không?”
Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày, vẻ mặt chợt thay đổi, nhìn sang Đỗ Thiếu Quân: “Lan Nguyệt cổ quốc... có hậu nhân lưu lạc bên ngoài?”
Đỗ Thiếu Quân há miệng, rồi chán nản đẩy hắn một cái: “Nói chuyện với ngươi đúng là chẳng thú vị gì hết! Ngươi không thể có chút biểu cảm ngạc nhiên được à?”
Mộ Dung Trần cười lạnh: “《Tứ Phương Chiến》 lưu truyền trong thế gian, nếu thật sự do Lan Hoàng viết ra, thì hẳn phải có người trong nước mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057760/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.