Sự thật này khiến nàng thấy buồn.
Nàng chỉ im lặng mím môi, khẽ “ừ” một tiếng đầy gượng gạo.
Đỗ Thiếu Lăng lại bật cười: “Chi bằng hôm đó, ta đến chúc mừng sinh thần nàng, được chứ?”
Hoa Mộ Thanh lại một lần nữa bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu: “Vương gia không thể! Ta... ta hiện giờ là phi tần của Hoàng Thượng, không... không thể thân cận với ngài như vậy… Không được, Vương gia, ta chợt nhớ còn việc quan trọng, xin cáo lui trước.”
Nói xong, nàng không đợi hắn đáp lại, liền đẩy nhẹ hắn ra rồi cúi đầu chạy đi.
Trước khi rời đi, nàng còn quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy bất lực và đau đớn.
Đỗ Thiếu Lăng khẽ lắc đầu, nhìn theo bóng dáng đơn độc ấy cho đến khi không còn thấy đâu, mới chậm rãi gọi: “Phúc Toàn.”
Phúc Toàn từ nãy vẫn đứng im lặng sau rặng cây lập tức bước ra: “Bệ hạ.”
Đỗ Thiếu Lăng chỉ hỏi: “Hoàng cung này, thật sự khiến các nàng... khó mà chịu đựng nổi đến thế sao?”
Hắn dùng từ “các nàng”.
Một là Hoa Mộ Thanh, người không chịu nổi sự đấu đá, hiểm độc giữa các nữ nhân trong cung.
Một là Tống Vân Lan, người từng bị hắn bẻ gãy đôi cánh, cư-ỡng ép giữ lại bên mình.
Thứ hắn luôn khát khao, dồn hết tâm trí để có được… vì sao nàng ta lại hoàn toàn khinh thường, chẳng mảy may đoái hoài? Phúc Toàn không đáp, lại nghe Đỗ Thiếu Lăng nói tiếp: “Bốn ngày nữa là lễ cập kê của Mộ Quý Nhân, sắp xếp Thượng nghi phòng, để nàng thị tẩm.”
Phúc Toàn cúi đầu: “Vâng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057743/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.