Đỗ Thiếu Lăng lại một lần nữa cảm thán: “Cô nương này quả thật quá lương thiện, khiến người ta chẳng nỡ từ chối.”
Rõ ràng là một người thông minh lanh lợi, đôi khi còn có chút tâm cơ, vậy mà vào đến chốn hậu cung này lại hóa thành một chú thỏ trắng ngây thơ vô hại như thế.
Hắn khẽ cười, gật đầu: "Đừng sợ, hôm nay cứ yên tâm quay về. Ta sẽ thay nàng bẩm báo với hoàng huynh."
Lúc này, Hoa Mộ Thanh mới một lần nữa ngước mắt nhìn Đỗ Thiếu Lăng, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra sự biết ơn... xen lẫn rung động sâu đậm.
Thế nhưng nàng dường như chợt nhận ra sự thất thố của mình, liền vội cúi đầu xuống, dịu dàng nói: "Đa tạ Vương gia."
Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười gật đầu: "Ta đã nói rồi, giữa ta và nàng không cần khách sáo như thế."
Thấy Hoa Mộ Thanh không nói thêm gì, lại vừa lúc Phúc Toàn bên kia lặng lẽ ra hiệu, có vẻ đang có chuyện gấp, hắn liền nói: "Hoàng huynh còn có việc đợi ta, chi bằng... ba ngày nữa, ta vẫn chờ nàng sau giả sơn. Nếu mấy ngày này nàng có gì cần ta giúp, cứ suy nghĩ kỹ rồi đến đó nói với ta."
Hoa Mộ Thanh vẫn cúi đầu, không đáp ứng cũng không từ chối.
Đỗ Thiếu Lăng bật cười: "Vậy ta xin cáo lui. Bảo trọng."
Mãi cho đến khi Đỗ Thiếu Lăng vội vã rời đi, Hoa Mộ Thanh mới đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đẹp mê hồn ấy lại đầy băng giá, lạnh lẽo đến rợn người.
Nàng nhìn về hướng hắn vừa khuất bóng, rồi từ tốn quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057720/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.