Dù sao thì, năm xưa lúc chạy nạn, chính bản thân bà ta đã tận tình hầu hạ người nữ nhân kia suốt dọc đường đến tận kinh thành.
Tuy rằng... sau đó vì muốn sống tiếp, bà đã bán người nữ nhân ấy cho bọn bu-ôn ngư-ời, nhưng nghĩ đến quãng thời gian mình từng dè dặt cẩn trọng trước mặt nàng ta suốt bao năm, trong lòng vẫn thấy không cam tâm.
Đặc biệt là người nữ nhân ấy cũng giống hệt cô nương đang quỳ trước mặt, tính tình nhu mì, yếu đuối.
Đáng ra loại người như vậy không nên làm chủ nhân, càng không nên mang dáng vẻ cao quý như thế, vậy mà lại còn liên lụy đến bà!
Hừ!
May mà lúc đó đã bán đi rồi! Nếu không, sao bà có thể ngồi lên ngôi vị Thái Hậu được cả thiên hạ phụng dưỡng như bây giờ chứ!
Nghĩ vậy, trong lòng La Đức Phương càng thêm hả hê.
Bà liếc mắt nhìn Hoa Mộ Thanh đang quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói: “Đi rót cho ai gia một ly trà. Không được quá nóng, cũng không được quá nguội. Trà phải pha ở mức bảy phần, vừa đủ tỏa chút hương. Đó mới là loại trà ai gia thích nhất, đi đi.”
Những lời dặn dò tưởng như cẩn thận, chu đáo, như thể muốn Hoa Mộ Thanh hiểu rõ mà làm cho đúng, bà ta tỏ ra là một chủ nhân biết quan tâm hạ nhân.
Nhưng trong lòng Hoa Mộ Thanh lại cười lạnh, không nóng, không nguội? Bảy phần hãm trà? Phải vừa đủ hương? Chuyện này phải là người hầu hạ chủ tử năm sáu năm mới hiểu được chứ?
Huống hồ, nàng đâu phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057705/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.