Hoa Mộ Thanh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bông sen song sinh chạm khắc tinh xảo ở đầu giường, không thể nào chợp mắt dù chỉ một khắc.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt nàng, từng giọt rơi xuống không một tiếng động.
Từ khi tiến cung, nàng lúc nào cũng khao khát được gặp lại Thịnh Nhi của mình, nhưng nàng lại hoàn toàn bất lực, chẳng thể nhúc nhích nổi dù chỉ một chút.
Nhẫn nhịn, nàng phải nhẫn nhịn.
Nhưng cùng với việc bước chân vào hoàng cung, những ký ức đau khổ trong kiếp trước cũng cuồn cuộn ùa về như sóng vỗ không dứt.
Nỗi đau ấy...
Lưỡi d-ao Đỗ Thiếu Lăng dùng để đâ-m mù đôi mắt nàng, dường như vẫn còn cảm giác rạch qua mắt, buốt đến tận xương.
Tất cả những thống khổ đó, cuối cùng đều lần theo thời gian quay về khoảnh khắc nàng còn chưa gả cho Đỗ Thiếu Lăng, khi nàng vẫn còn là tiểu thư tướng phủ, sống những tháng ngày vô ưu vô lo.
Tổ phụ và tổ mẫu của nàng, phụ mẫu của nàng, đại ca, tẩu tử, các đệ muội của nàng.
Lâm Lang Các của nàng, các binh sĩ của nàng, những tỷ muội thân thiết của nàng...
Còn có biết bao người, biết bao gương mặt...
Từ ngày trùng sinh đến nay, từ khi nàng một lần nữa đặt chân vào nơi đã từng đẩy nàng và Tống gia vào hoàng cung chỗ ch-ết này.
Trong màn đêm sâu lắng và yên tĩnh ấy, từng người, từng chuyện lại lần lượt hiện về trong đầu Hoa Mộ Thanh.
Móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay, nỗi đau nơi da thịt vẫn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057700/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.