Hoa Mộ Thanh liếc mắt nhìn Xuân Hà.
Xuân Hà vừa rút ngân phiếu ra, chuẩn bị đưa lên.
Ông lão nhỏ lại buông thêm một câu: “Vàng.”
Mi mắt Hoa Mộ Thanh giật giật, thứ gì mà đắt dữ vậy! Mộ Dung Trần tên khốn đó, lại giăng bẫy hại nàng! Nhất định phải trở về đòi lại bạc từ hắn! Đồ khốn!
Xuân Hà thấy Hoa Mộ Thanh hơi nhíu mày, đành phải đem toàn bộ số ngân phiếu còn lại đặt lên quầy.
Lúc này ông lão mới lộ ra nụ cười có phần gian xảo, cười khì khì, cầm lấy đống ngân phiếu, chấm nước miếng rồi bắt đầu đếm từng tờ một.
Thấy Hoa Mộ Thanh rời đi, lão còn nói với theo: “Gửi lời hỏi thăm đại ca của nàng nhé!”
Hoa Mộ Thanh không đáp, cứ thế bước đi.
Nhưng nàng không trở về biệt viện, mà đổi hướng, bảo Xuân Hà đ-ánh xe đến phía tây nam Kinh thành, một nơi vốn đã vắng vẻ, nay lại càng hoang vu, cỏ dại mọc um tùm.
Cả khu đó hầu như không có ai sinh sống, chỉ có một căn nhà cũ kỹ rộng lớn.
Đó chính là Tống phủ, một gia tộc từng bị xét cả nhà tru di.
Sau khi trùng sinh, nàng vẫn không dám đến đây. Nhưng nay, trước khi vào cung, cuối cùng nàng cắn răng, đích thân đến một chuyến.
Nàng muốn tận mắt nhìn xem, Đỗ Thiếu Lăng, người nhờ má-u thịt Tống gia mà ngồi lên ngai vàng năm xưa rốt cuộc đã đối xử với Tống gia như thế nào.
Nàng muốn tự nhắc mình: đừng quên, không được quên, tuyệt đối không thể quên!
Để tránh bị người khác để ý, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057696/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.