Mộ Dung Trần khẽ cười, cúi người xuống, cả người tỏa ra hương lạnh thoang thoảng, khiến tim người ta đập loạn.
“Giúp Bổn Đốc một chuyến đến Kỳ Dị Các, nói với chưởng quầy một câu: ‘Thương hải bất thị vân’ (Biển rộng chẳng phải mây trời). Chưởng quầy sẽ giao cho ngươi một món đồ. Mang về, tối nay đưa đến thư phòng của ta.”
Hiện giờ biệt viện hoàng gia này đã được Đỗ Thiếu Lăng ban cho Mộ Dung Trần, hắn cũng không khách khí, trực tiếp chuyển nơi xử lý công vụ của Ty Lễ Giám từ đại viện trong kinh thành đến đây.
Hơi thở khi nói của hắn nhẹ nhàng, vương vấn len lỏi vào tai Hoa Mộ Thanh.
Khiến nàng cả người bối rối khó chịu, nhưng lại không thể né tránh. Nàng cố nhẫn nại nghe xong, vội lùi một bước, gật đầu nhận lời, rồi nhanh chóng nắm tay Tố Cẩm, vội vã bước lên xe ngựa.
Mộ Dung Trần nhìn nửa bên má nàng đỏ ửng, nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm.
Đợi đến khi xe ngựa do Xuân Hà đ-ánh rời khỏi tầm mắt, Lâm Tiêu mới bĩu môi lắc đầu: “Ngươi nói xem, nha đầu đó vào thành làm gì?”
Mộ Dung Trần xoay người, không trả lời, chẳng qua là đi sắp xếp mấy người Ám Phượng của nàng thôi. Tiểu cô nương này, bề ngoài thì tỏ ra chẳng để tâm gì, nhưng trong lòng lại thuần khiết và chân thành.
Những người bên cạnh nàng, từng người đều được nàng che chở hết mực.
Chỉ là… sự che chở ấy, dường như… không bao gồm hắn.
Nụ cười trên môi Mộ Dung Trần dần tan biến, vẻ băng lãnh lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057694/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.