Chính giữa đại sảnh đối diện là linh đường, trong đó dựng một cái rạp tang. Vì cả nhà đều phạm trọng tội nên không có th-i th-ể để nhập quan, chỉ đặt ba chiếc quan tài trống.
Hoa Mộ Thanh bước vào, lại bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới đang đứng cạnh linh đường, thê tử của Tần Thiệu Lâm, Hà Hương.
Thực ra nàng đã nghe Xuân Hà nói qua, rằng Hà Hương không hề dính dáng gì đến hành vi của phủ Hồ Quốc Công, thậm chí hoàn toàn không hay biết. Hơn nữa lại có quan phủ Hà gia đứng ra đảm bảo, nên cuối cùng cũng được miễn tội và thoát thân.
Nếu là người khôn ngoan, vào lúc này hẳn đã nhanh chóng quay về nhà mẹ đẻ, tránh xa mọi rắc rối.
Thế nhưng Hà Hương vẫn dám quỳ ở linh đường này, đủ thấy nàng là người thuần hậu và kiên cường.
Hoa Mộ Thanh đi đến, nhìn ba chiếc quan tài trống trên linh đường, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, chẳng lộ rõ cảm xúc gì, lặng lẽ thắp hương.
Sau đó nàng vòng sang bên Hà Hương, ngồi xuống, bỏ thêm ít tiền vàng mã vào lò đốt.
Mắt Hà Hương sưng đỏ, nhìn Hoa Mộ Thanh bằng ánh mắt xúc động không nói nên lời, nhẹ giọng cảm tạ: “Đa tạ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu: “Sau này nàng định sống thế nào?”
Hà Hương cười khổ: “Phụ thân đã cố gắng lắm mới bảo vệ được ta, về nhà mẹ đẻ thì ta cũng không thể quay lại. Mới nãy phu quân... à không, Tần đại thiếu gia đã đưa ta thư hòa ly. Sau này, e là chỉ còn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057688/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.