Hôm sau, Phúc Tử với đôi mắt sưng húp từ Thấu Tương Viện bước ra, định đến chuẩn bị bữa sáng sớm cho Hoa Mộ Thanh, thì thấy trong nhà bếp ai nấy đều vẻ mặt hoảng hốt, không ai làm việc, tụm lại bàn tán gì đó.
Nàng vội vàng ghé tai nghe thử, thì ra là Hoa Lương Tài trong thời gian bị nhốt ở phòng chứa củi, vậy mà vẫn không quên hoan lạc!
Tối qua hắn còn uống rư-ợu say mèm, cùng hai nha hoàn làm loạn quá mức, phóng túng vô độ đến nỗi… mắc phải chứng “mã thượng phong” mà ch-ết!
Sáng nay, chính ma ma đưa cơm sáng phát hiện ra! Khi ấy, người đã cứng đờ cả rồi!
Hoa Phong giận dữ đến mức suýt nữa đ-ánh ch-ết toàn bộ nô tài trong viện của Hoa Lương Tài, nhưng may mà Lục di nương kịp thời chạy tới can ngăn mới tránh được thảm họa.
Phúc Tử vừa kinh ngạc vừa bối rối, vội vàng quay đầu chạy về Thấu Tương Viên.
Vừa vào tới nơi, liền thấy Hoa Mộ Thanh đã dậy từ sớm, đang đứng trong sân cầm kéo tỉa hoa, Xuân Hà đứng cạnh hầu hạ.
Thấy Phúc Tử thở hồng hộc chạy vào, Xuân Hà trêu chọc: “Phúc Tử, bữa sáng của tiểu thư đâu? Chẳng lẽ bị con mèo ham ăn như ngươi trộm ăn mất rồi sao?”
Như thể hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sưng vù của nàng.
Phúc Tử thở hổn hển, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh.
Trong ánh sáng buổi sớm sương mai, gương mặt vốn đã nghiêng nước nghiêng thành kia lại càng thêm rực rỡ như ngàn đóa hoa đua nở, mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057685/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.