Sắc mặt nàng khẽ thay đổi, lộ ra chút đùa cợt như có như không, rồi lại mở miệng nói: “Nhưng mà, Quận Chúa, ta từng có một đứa muội muội, cũng vô cùng khổ sở khi hè đến. Năm đó muội ấy còn làm một bài thơ, nhưng đọc sai mất một câu, khiến mấy tỷ muội chúng ta cười không dứt. Quận Chúa có muốn nghe thử không? Coi như một chuyện cười giải nhiệt đi.”
Khi nghe đến chữ “thơ”, ánh mắt của Đổ Liên Khê liền thoáng biến đổi.
Nhưng rất nhanh, nàng lại mím môi cười tự giễu, lười biếng nhìn Hoa Mộ Thanh, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Ngươi nói thử xem nào.”
Tiếp đó Hoa Mộ Thanh cất giọng như suối chảy, trong trẻo vang lên.
Nàng đọc:
“Bóng râm cây rợp, ngày hè thật dài,
Lầu đài in bóng xuống ao sen,
Rèm ngọc lay động trong gió nhẹ,
Giàn đầy—”
Nàng không biết là cố tình hay vô ý mà dừng lại, đôi mắt đen nhánh như mực quay sang Đổ Liên Khê, hiện lên một nụ cười khiến Đổ Liên Khê vừa quen thuộc đến rùng mình, vừa kinh hoàng tột độ.
“—ve sầu kêu ầm ĩ.”
(Câu gốc của bài thơ vốn là: “Giàn đầy hoa tường vi, thơm ngát cả sân.”)
“Choang!”
Đổ Liên Khê đột ngột đứng phắt dậy, va phải một cung nữ đang bưng khay điểm tâm phía sau.
Chiếc khay rơi xuống đất, bánh trái tinh xảo văng tứ tung, lại bị chính Đổ Liên Khê đang loạng choạng dẫm nát một phần.
Tất cả các cung nữ đều vội vàng quỳ xuống.
Cung nữ làm rơi điểm tâm càng sợ hãi không ngừng dập đầu cầu xin: “Xin Quận Chúa tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057664/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.