Đỗ Thiếu Lăng sững người , chẳng phải đây là... Hoa Mộ Thanh mà lần trước hắn từng gặp ở Kim Hỷ Lâu sao? Muội muội của Hoa Tưởng Dung?
Sao nàng lại bị người ta bắ-t có-c đến nơi thế này?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Vương Phong đang cuống cuồng chạy tới bên này.
Tức thì hiểu rõ mọi chuyện.
Ánh mắt hắn chợt trầm xuống, vòng tay ôm chặt lấy bờ vai run rẩy của Hoa Mộ Thanh, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Phúc Toàn.
Phúc Toàn tiến lên một bước, giơ tay lên — "bốp bốp" hai cái tát vang dội, đ-ánh bay Vương Phong còn chưa kịp đứng vững!
Vương Phong còn chưa thấy rõ ai là người đối diện, đã lăn thẳng từ trên cầu thang xuống dưới!
Đỗ Thiếu Lăng xoay người, dẫn Hoa Mộ Thanh quay trở lại gian phòng phía sau.
Hắn định buông nữ nhân yếu ớt đang nép trong lòng ra, nhưng nàng dường như đã sợ đến mức mất hồn, bám chặt lấy áo hắn, sống ch-ết không chịu buông.
Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước như hoa lê dưới mưa ấy, đôi má ửng hồng như ánh chiều tà, toát lên vẻ kinh hoảng và bất lực đến khiến người khác không nỡ, khiến hắn không nhịn được muốn dịu dàng dỗ dành, ôm nàng thật chặt trong lòng, mà thì thầm những lời ngọt ngào an ủi.
Ánh mắt hắn chợt tối lại đôi phần.
“Chủ tử gia…”
Phúc Toàn đứng bên cạnh khẽ gọi, nhưng mắt lại không ngừng cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Đỗ Thiếu Lăng khoát tay, ôm lấy đôi vai vẫn run lên nhè nhẹ của Hoa Mộ Thanh, nói: “Đợi nửa nén hương nữa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057655/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.