Một canh giờ sau, Hoa Mộ Thanh rời khỏi phủ Thái sư.
Bàng Thái vẫn ngồi trước thủy tạ, chậm rãi ngắm nhìn bàn cờ.
Bàng Mạn bước tới, giọng điềm đạm hỏi: “Huynh định thế nào đây? Thật sự muốn cưới nha đầu đó sao?”
Bàng Thái mỉm cười, hạ một quân cờ: “Nói chuyện cho lễ phép với tu63 tẩu tương lai của muội một chút.”
Bàng Mạn nhíu mày: “Nha đầu đó có quá nhiều bí mật. Hơn nữa, ngay cả Tố Cẩm cũng đã về tay nàng ta, lẽ nào huynh không biết Tố Cẩm trước kia từng là người của Tống Hoàng Hậu sao?”
Bàng Thái lại cười, liếc mắt nhìn Bàng Mạn: “Trước kia muội không phải cũng là người của Tống Hoàng Hậu sao? Thì đã sao chứ?”
Bàng Mạn ngồi xuống, nhớ tới chiếc khăn tay mà Hoa Mộ Thanh lén đưa cho nàng lúc trước, môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Chỉ xoay sang chuyện khác, nói: “Muội vẫn cảm thấy nàng ta không dễ gì bước chân vào phủ Thái sư đâu. Nếu huynh thực sự muốn làm nên đại sự, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Bàng Thái lắc đầu, lại hạ thêm một quân cờ, rồi nói tiếp: “Nghe nói Cửu Thiên Tuế đã đi xuống phía Nam cư-ớp lấy đội quân riêng của phủ Khai Quốc Hầu? Con cáo già đó, ẩn mình bao nhiêu năm, nay Tống Hoàng Hậu vừa mất, quả nhiên là nhịn không nổi nữa.”
Bàng Mạn lại cau mày, dường như không mấy hài lòng khi hắn cứ nhắc tới Tống Hoàng Hậu đã khuất một cách tùy tiện như vậy.
Ngừng một chút, nàng nói tiếp: “Thiên hạ sắp loạn, huynh có chí lớn, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057642/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.