Lúc này, nơi cuối hành lang có mái vòm vốn vắng bóng người, Trữ Thu Liên lại được Sở Hồng dẫn đường, mặt mày âm trầm, chậm rãi bước đến.
Sở Hồng vừa cười nịnh nọt vừa lén liếc về phía phòng trong, miệng thì toàn lời tâng bốc ngon ngọt:
“Phu nhân đừng giận nữa, lão gia thương người thế nào, người chẳng lẽ không biết sao? Bọn nô tỳ chúng ta đều nhìn thấy cả đấy. Chỉ là giận dỗi mấy hôm thôi, rồi cũng qua cả.”
Trữ Thu Liên vốn biết rõ Sở Hồng là nha hoàn tâm tư không nhỏ, nay thấy nàng ta nhiệt tình như vậy thì không khỏi sinh nghi, nói: “Nha đầu này xưa nay chỉ hận không thể buộc lão gia vào người, hôm nay lại biết an ủi ta rồi à?”
Trong lòng Sở Hồng khẽ rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp: “Phu nhân nói thế là oan cho nô tỳ rồi! Dẫu gì nô tỳ cũng là người của phu nhân, nếu người và lão gia có điều không vui, thì nô tỳ làm sao có được ngày lành? Chỉ là thấy mấy hôm nay người không vui, nô tỳ nghĩ đến viện của đại tiểu thư, biết đâu người đến đó lại thấy tâm tình dễ chịu hơn một chút. Nô tỳ chúng ta thấy người vui thì cũng thấy an lòng.”
Trữ Thu Liên nửa tin nửa ngờ, lạnh nhạt nói: “Ta còn tưởng mấy nhân ngưc ngươi sớm cho rằng ta thất thế, ai nấy đều mơ đến ngày được ngẩng đầu làm chủ rồi chứ!”
Sở Hồng lập tức tỏ vẻ kinh ngạc và sợ hãi: “Phu nhân tuyệt đối đừng nói vậy! Nô tỳ dù có suy nghĩ gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057629/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.