Ánh mắt của Mộ Dung Trần dần tối lại.
Nhưng trên gương mặt, nụ cười lại càng thêm rực rỡ: "Ồ? Tiểu nha đầu muốn đi tìm người khác sao? Nói ta nghe thử xem là ai?"
Hoa Mộ Thanh nhìn nụ cười kia liền biết hắn chắc chắn đang tức giận.
Người này xưa nay vẫn vậy, càng giận dữ thì nụ cười lại càng khiến người rợn tóc gáy.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe hắn cất giọng lành lạnh, đầy mỉa mai: "Ngươi định dùng cái gì để quyến rũ nam nhân khác giúp mình? Khuôn mặt? Thân thể? Hay là..."
Vừa nói, hắn vừa cố tình liếc mắt đ-ánh giá từ trên xuống dưới người Hoa Mộ Thanh: "Quả là một đóa mỹ nhân trời sinh. Muốn quyến rũ mấy nam nhân, e rằng chẳng khó gì."
Hoa Mộ Thanh giận đến mức muốn phát điên.
Tên này mỗi khi nổi nóng là miệng lưỡi không còn kiêng dè gì nữa!
Nàng giơ tay bịt miệng hắn lại: "Đừng nói nữa!"
Mộ Dung Trần không đề phòng, liền bị bịt miệng. Giọng nói lành lạnh, ma mị của hắn lập tức im bặt.
Chỉ còn lại đôi mắt dài hẹp, sâu thẳm như được vẽ bằng mực đen, chậm rãi chớp nhẹ, nhìn Hoa Mộ Thanh đang ở rất gần.
Rồi sau đó, đôi mắt như mặt hồ thu kia bỗng chậm rãi nhìn dọc theo cánh tay trắng ngần của nàng, cứ thế trượt xuống... xuống nữa...
Hoa Mộ Thanh nhìn theo ánh mắt hắn mà cúi đầu, yếm trong của nàng đã trượt xuống tận ngự-c từ lúc nào!
Hai đóa tuyết trắng kiêu hãnh kia lộ ra lấp ló ngay trước mặt hắn!
"Ong!"
Tất cả má-u trong người nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057618/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.