Hoa Mộ Thanh cắn môi, thầm nghĩ: Tên này sao lại dai như đỉa thế chứ? Trước kia đâu có như vậy đâu!
“Vậy ngài muốn thế nào?” — Nàng đành phải hỏi.
Mộ Dung Trần nhìn động tác cắn môi của nàng, ánh mắt khẽ xao động, nụ cười càng thêm tà mị và đầy ẩn ý: “Đương nhiên là muốn ngươi chịu trách nhiệm với sự trong sạch của ta rồi.”
Cả gương mặt Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ ửng: “Ngài muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?”
Nhìn vẻ mặt nàng rõ ràng tức giận nhưng lại bất lực, Mộ Dung Trần thấy nàng chẳng khác nào một con mèo con giận dỗi, vừa dễ thương, vừa vô hại, dù có nhe vuốt cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn không kìm được mà bật cười.
Tiếng cười của hắn thật dễ nghe, như ngọc vỡ rơi vào dòng suối, trong vắt và thanh thoát. Trong khu vườn rực rỡ sắc hoa, tiếng cười đó vang xa lại như vọng ngay bên tai khiến tim Hoa Mộ Thanh khẽ run lên từng nhịp.
Gò má nàng lại nóng lên, vô thức đẩy hắn ra một chút: “Điện hạ xin đừng đùa giỡn với thần nữ nữa.”
Mộ Dung Trần mỉm cười, nhướng mày, đưa tay nâng cằm nàng lên, cười như không cười: “Đùa giỡn? Đêm đó là tiểu dã miêu nào đó ôm bổn tọa đâu có đoan trang thế này?”
“Ngài…”
Hoa Mộ Thanh tức đến nghiến răng, nàng thề là từ nay về sau tuyệt đối không uống rư-ợu trước mặt tên này nữa! Đúng là hại ch-ết người mà!
Sao hắn lại dai dẳng, dây dưa đến thế chứ? Hết lần này đến lần khác đem nàng ra trêu chọc, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057604/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.