Ý tứ trong lời nói chính là ám chỉ rằng Hoa Mộ Thanh là một người không thể bước lên được vũ đài lớn, lại còn tâm cơ thâm sâu.
Nàng ta muốn ăn diện thật đẹp, để trong buổi yến tiệc mùa xuân này tỏa sáng rực rỡ.
Ngay cả Hoa Phong khi nghe đến đây cũng âm thầm cảm thấy Hoa Mộ Thanh đúng là người có tầm nhìn hạn hẹp, không thể nâng đỡ được. Huống hồ là Trữ Thu Liên, càng hài lòng với lời nói “mềm như ao găm” của Trữ Tư Tuyền.
Ai ngờ được, Hoa Nguyệt Vân bên cạnhvẫn luôn lạnh nhạt thản nhiên, lại bỗng nhiên lên tiếng: “Nhị tỷ có gì cần phải ăn diện đâu? Chỉ với gương mặt đẹp tựa thiên tiên kia, cho dù có mặc váy vải thô, cài trâm đơn sơ, cũng đủ khiến người ta kinh diễm như gặp tiên nữ giáng trần. Chỉ e là có kẻ, dù tô vẽ cầu kỳ đến mấy, cũng chẳng lọt nổi vào lòng người nào đó, lại vì thế mà sinh lòng oán hận, hại người vô tội.”
Trữ Tư Tuyền mặt lập tức cứng đờ.
Trữ Thu Liên cũng sa sầm nét mặt, cau mày nhìn Hoa Nguyệt Vân. Hôm nay nha đầu này sao câu nào cũng châm chọc như kim châm, ám chỉ mỉa mai không ngừng, là đang nói ai vậy? Nhất là, nàng ta lại còn bênh vực Hoa Mộ Thanh một câu?
Đang còn nghi hoặc, thì từ cửa, một thiếu nữ áo nhạt đơn sơ bước vào, tựa đóa thanh liên nở giữa hồ.
Chính là Hoa Mộ Thanh.
Rõ ràng tiết xuân hãy còn lành lạnh, vậy mà nàng lại khiến người ta có cảm giác như hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057602/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.