Hoa Mộ Thanh lại cảm thấy da đầu tê dại.
Giọng nói của người kia thực sự giống như âm thanh vang xa nhất trong buổi nhạc phủ hôm ấy, ngân nga chấn động, lay động lòng người.
Trong giọng nói ấy, còn mang theo một luồng mát lạnh như suối ngầm, thấm sâu vào tạng phủ, khiến toàn thân nàng có cảm giác như được gột rửa một lượt, vừa kỳ lạ lại vừa khó tả!
Kết hợp thêm nụ cười kia...
Quả thực tựa như cơn gió xuân thổi tan lạnh giá, mang theo chút se lạnh trong lành, nhưng cũng ẩn chứa sự ấm áp dịu dàng, khiến người ta vô thức đắm chìm trong đó.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh lập tức cảnh giác, vội vàng cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười, đáp: "Không dám phiền công tử, phu nhân đã có ân với ta, ta chỉ là tận chút sức mọn mà thôi, công tử không cần khách sáo."
Bên kia, ánh mắt Bàng Thái khẽ biến đổi khi nhìn thấy vẻ mặt vẫn nhu hòa và khiêm nhường của Hoa Mộ Thanh.
Bàng phu nhân đã tiến lên, đích thân đẩy xe lăn cho hắn, vừa hướng về phía căn nhà trúc vừa nói: "Con không cần phải nói những lời này. Bao nhiêu năm nhìn con cứ phải ngồi trên chiếc xe lăn này, lòng ta sao có thể yên ổn được. Chỉ cần còn có một tia hy vọng, ta cũng tuyệt đối không bỏ cuộc."
Giọng điệu của bà lại càng thêm kiên quyết: "Hôm nay, cho dù con có muốn hay không, cũng nhất định phải để Hoa Nhị tiểu thư xem qua cho bằng được!"
Bàng Thái dường như đã quá quen với vẻ nghiêm khắc xen lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057578/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.