Đỗ Liên Khê vung tay ra hiệu, kéo đám nô tài của Hoa Nguyệt Vân lui xuống, còn Hoa Nguyệt Vân thì bị đ-ánh đến choáng váng, lập tức ngã lăn ra đất.
Trữ Thu Liên vội vàng lao tới ôm nữ nhi vào lòng, đau lòng đến mức nước mắt tuôn như mưa.
Đỗ Chiêu Nam nhìn Hoa Mộ Thanh, chỉ thấy trong ánh mắt nàng vẫn bình thản không một chút sơ hở, cũng chẳng hề có vẻ cố ý giở trò tâm cơ.
Tựa như nàng thật lòng chỉ muốn gánh tội thay cho các muội muội mình.
Ánh mắt bà ta khẽ đổi, giọng điệu cũng lạnh nhạt: "Trước mặt Bổn cung, lại có người dám tự ý động thủ, khác nào nuôi dưỡng tâm tư ám hại hoàng thất. Người đâu, kéo nô tài đó ra ngoài, xử tử ngay tại chỗ!"
Tiếng khóc của Trữ Thu Liên lập tức tắc nghẹn.
Dù ban đầu bà ta dẫn theo Tam di nương đến đây là để lấy cớ gây chuyện, làm bia đỡ đạn nhưng bây giờ còn chưa dùng đến đã bị định tội ch-ết rồi sao? Tam di nương lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, toàn tâm toàn ý vẫn đang ôm hận vì cú đá vừa rồi.
Chỉ thấy vài thái giám tiến đến kéo mình đi, bà ta lập tức tái mặt, hoảng sợ gào lên: "Công Chúa điện hạ, xin tha mạng! Ta chỉ vì thương con mà thôi! Phu nhân! Phu nhân, cứu ta với… Thường Hảo…"
Hoa Thường Hảo đang nằm rạp dưới đất, run rẩy ngẩng đầu lên, định mở miệng cầu xin.
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt nàng ta lia qua, thấy trong tay Đỗ Liên Khê đang nghịch một viên trân châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057570/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.