Nàng ta đưa mắt nhìn Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân một lượt.
Dù chỉ mặc bộ váy cũ cùng trâm cài đơn sơ, nhưng vẫn không thể che lấp được dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng. Ánh mắt nàng ta càng thêm lộ rõ vẻ ghen tị.
“Sao vậy, Nhị tỷ? Bị Vương Nhị bắt đi, dù có giữ được cái mạng, e rằng…”
Nàng ta khẽ cười, giọng đầy ác ý: “Hừ, thân thể tỷ, chắc cũng bị người ta sờ mó, xem xét hết rồi chứ gì?”
Nụ cười của Hoa Thường Hảo trở nên vặn vẹo, những lời thốt ra thì đầy độc địa và nhục mạ.
Tam di nương đứng bên cạnh còn làm bộ làm tịch kéo tay nữ nhi một cái, nhỏ nhẹ nói: “Thường Hảo à, mấy lời thế này… không nên nói ra.”
Nhưng câu nói ấy chẳng khác nào x-ác nhận lời vu khống: thân thể Hoa Mộ Thanh đã bị người khác xem sạch!
Phải biết rằng, xung quanh còn không ít hạ nhân. Mà trong đại trạch thế gia, miệng lưỡi bọn nô tài còn đáng sợ hơn mãnh thú. Rõ ràng, bọn họ đang muốn hủy danh dự nàng hoàn toàn!
Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh chẳng hề tỏ ra bối rối. Nàng chỉ khẽ cúi đầu, nhàn nhạt mỉm cười.
Nụ cười ấy, tựa như cơn gió xuân lướt qua mặt hồ tháng Hai, khiến lòng người xao động như có làn sóng gợn nhẹ.
Khiến kẻ khác chỉ muốn đắm chìm trong dung nhan ấy, thậm chí quên cả thở.
Hoa Thường Hảo gần như sững người, rồi lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng ken két vì tức giận.
Chỉ nghe Hoa Mộ Thanh mỉm cười nói, giọng nhàn nhạt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057522/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.