Đỗ Thiếu Quân lại liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay mặt lại, mỉm cười nhẹ nhàng với Hoa Phong:
“Hoa Thiếu Khanh, việc nhà vốn dĩ bản vương không tiện can thiệp. Chỉ là… đã trông thấy rồi, không thể không nói một lời. Hoa Thiếu Khanh sẽ không để bụng chứ?”
Hoa Phong vội vàng cúi mình, nở nụ cười khiêm nhường: “Lời dạy của Tuyên Vương là vinh hạnh của cả Hoa phủ.”
Đỗ Thiếu Quân khẽ gật đầu, hai tay chắp sau lưng, thong thả nói: “Bệ hạ từng dạy thần đệ rằng: ‘Nhà không yên, sao trị được thiên hạ.’ Hoa Thiếu Khanh, việc trong nhà… cũng nên để tâm nhiều hơn mới phải.”
Sắc mặt Hoa Phong khẽ biến, lập tức cúi đầu đáp: “Phải, phải… Tuyên Vương dạy bảo rất đúng.”
Đỗ Thiếu Quân thấy thế, lại mỉm cười khách sáo nói tiếp: “Là ta nhiều lời rồi. Chỉ là thật sự không nỡ nhìn Nhị tiểu thư phải chịu ủy khuất như thế. Giai nhân rơi lệ, khiến người ta cũng cảm thấy không đành lòng. Hoa Thiếu Khanh có một ái nữ dung mạo khuynh thành, lẽ ra càng nên trân trọng yêu thương… sao lại để nàng phải như vậy…”
Hắn nói đến đây thì dừng lại, nhưng ánh mắt thì đã lướt đến trang phục và đồ trang sức trên người Hoa Mộ Thanh.
Hoa Phong đổ cả mồ hôi lạnh, Hoa Mộ Thanh là nữ nhi của cố thê tử. Chỉ là cố thê tử ấy vốn là người vợ tào khang quê mùa ở quê nhà. Sau khi ông ta lên kinh ứng thí, gặp được đại tiểu thư Trữ gia là Trữ Thu Liên, thì không ngần ngại mọi cách để cưới nàng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057520/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.