Hôm ấy, cuộc đấu cờ diễn ra từ sáng sớm tới tận trưa, Tiểu Huyền đã cầm hòa Ngu đại sư liền ba ván.
Ván thứ tư, Ngu đại sư chiếm được ưu thế về sức quân nhưng lại bị Tiểu Huyền liên tục dùng những nước vu vơ đổi quân cầu hòa, cuối cùng bó chân bó tay, thế là lại hòa ván nữa. Tuy ông đã tu luyện nhiều năm, tâm cảnh đạt đến mức như mặt nước hồ thu bình lặng, song lúc này cũng vì cờ mà sinh oán, bèn vung ống tay áo vốn chẳng vừa vặn lắm tới phủi bàn cờ, hậm hực nói: “Ngươi cứ chơi cờ như thế thì còn gì là thú vị nữa? Chẳng lẽ ngươi chỉ một lòng muốn cầu hòa? Thực là không có tiền đồ mà!”
Tiểu Huyền cười hì hì, bày lại chiến trường. “Cảnh giới cao nhất của Dịch Thiên quyết là không đánh mà khuất phục được người ta, điều này chứng tỏ gia gia vẫn chưa học đến nơi đến chốn.”
Ngu đại sư ngẫm lại, thấy những lời này rất có lý, bèn nhủ thầm: Thằng bé Tiểu Huyền này tuy không biết võ công nhưng từ nhỏ đã tu luyện Thiên Mệnh bảo điển, rất có tuệ căn, bây giờ còn nắm được sự tinh túy của Dịch Thiên quyết hơn cả ta, ngày sau nhất định sẽ là một nhân vật phi thường.
Nghĩ đến đây, trái tim Ngu đại sư bất giác giá lạnh. Ông ta xuất thân từ Anh Hùng chủng, cả đời phải giữ tấm thân đồng tử, tất nhiên rất hâm mộ niềm vui gia đình sum vầy của người khác. Những ngày qua, ở cùng Tiểu Huyền rất vui vẻ, ông ta bất giác đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-nhat-tien/3918594/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.