Người đó cất tiếng cười vang. “Phải lắm, phải lắm! Năm xưa tuy ngoài miệng ta không nói gì nhưng kỳ thực trong lòng rất ghen tỵ với khuôn mặt trắng trẻo của tay Phiên Thiên lâu chủ Hoa Bách Sinh đó.”
Tiểu Huyền ngạc nhiên nói: “Phiên Thiên lâu chủ là Hoa Khứu Hương mà, vị Hoa Bách Sinh này rốt cuộc là ai?”
Người đó khẽ thở dài. “Hoa Khứu Hương đã trở thành lâu chủ rồi sao? Hoa Bách Sinh tuổi già mới sinh được con, lần trước khi ta gặp Khứu Hương, nó mới chỉ là một thằng bé ba, bốn tuổi.”
Tiểu Huyền lại càng kinh hãi. “Đó là việc từ bao giờ rồi?”
Người đó thoáng trầm ngâm, dường như đang tính toán thời gian, rồi lại thở dài tiếng nữa. “Một ngày trong núi, ngàn năm ngoài đời. Ha ha, lần bế quan này không ngờ đã kéo dài tới gần năm mươi năm.”
Tiểu Huyền đã biết người này ắt hẳn là trưởng bối trong bốn đại gia tộc, nghe khẩu khí của ông ta thì rõ ràng có bối phận cao hơn cả mấy người Hoa Khứu Hương, Cảnh Thành Tượng, chẳng rõ vì sao lại bế quan ở đây tới năm mươi năm? Mà nơi hậu sơn này vì sao lại trở thành cấm địa của bốn đại gia tộc?
Nó đang trầm tư nghĩ ngợi, chợt nghe người đó lại cất giọng lạnh lùng: “Lão phu đã có thể xác định ngươi không phải đệ tử của Điểm Tình các và Phiên Thiên lâu. Chỉ e nữ tử nhà họ Thủy cũng không bao giờ sinh ra người có tướng mạo như ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiểu Huyền nghĩ bụng người này chỉ nhớ được bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-nhat-tien/3918586/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.