Chiết tiệt! Ngươi là do cẩu biến thành a? Cư nhiên dám cắn ta!
Cố An trong lòng thầm mắng một câu, há mồm cắn lại, môi Trần Mặc cũng bị hắn cắn nát.
Trần Mặc lập tức buông hắn ra, rống giận: “Ngươi điên rồi sao?!”
Cố An cười khinh bỉ: “Còn không phải nhờ ngươi dạy?”
Trần Mặc cứng họng, trong mắt lửa giận nguôi dần, chỉ còn vẻ ảo não sâu thẳm.
Cố An nhìn hắn nửa ngày, cười chua xót.
“Trần Mặc, chúng ta chia tay đi.” Trong thanh âm tưởng chừng như bình thản lại tựa hồ mang theo một tia thở dài khó mà phát hiện ra.
Ngay khoảnh khắc này đây, Trần Mặc cảm thấy máu trong cơ thể mình thảy đều ngưng đọng, một cỗ hàn khí dâng lên từ lòng bàn chân, sau đó nhanh chóng lan khắp toàn thân, hắn theo bản năng kéo cổ áo khoác lên cho kín, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Đây là lần đầu tiên Cố An dùng ngữ khí nghiêm túc như thế nói chuyện với hắn.
Giọng nói cứng rắn cùng ánh mắt kiên định kia, khiến hắn hiểu được, Cố An hoàn toàn không phải đang đùa.
Trần Mặc thực hối hận, trước đó hắn rõ ràng định đến để giảng hòa chứ không phải cãi nhau, hắn còn nghĩ, chỉ cần có thể giải trừ hiểu lầm, Cố An muốn nói gì làm gì hắn cũng không tính toán, cho dù là đánh hắn một chút hắn cũng chấp nhận, nhưng sự tình sao lại diễn biến thành nông nỗi này?
Ngồi vào trong xe, hắn thấy trên trán Cố An xuất hiện một vết sẹo bắt mắt, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-nghenh-den-nha-trach-nam/2976345/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.