Trên đường về nhà đi ngang qua quầy trái cây Vệ Đinh mua mấy cân táo.
Vừa đi bước vào tiệm hoa, ngoài cửa có một nam nhân đang đứng.
Người nọ mặc trang phục viên chức chính quy, sơ mi trắng, quần tây xám, giày da đen.
Tay áo xăn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ hữu lực. Quần tây là thẳng tắp, khiến đôi chân càng lộ vẻ thon dài. Giày da đen được đánh bóng sáng loáng đến có thể làm mặt gương.
Nhìn nhìn nam nhân, Vệ Đinh soi lại chính mình, toàn thân ướt sũng, trên chân đôi giày cùng ống quần lấm tấm bùn đất, so với hắn mình thật giống một tiểu ăn mày.
Vệ Đinh nghi lắm a.
Trời vừa mưa xong, bên ngoài toàn là bùn đất nước đọng, hắn như thế nào đi vào?
Trên chân tại sao không dính lấy một giọt nước?
Chẳng lẽ hắn có khinh công?
Nam nhân thấy Vệ Đinh liền thản nhiên cười, vươn tay ra.
“Chào, ta là Trần Mặc, chúng ta từng gặp qua.”
Vệ Đinh nhận ra hắn, hắn chính là tên biến thái mà Cố An thường nhắc kia.
Vệ Đinh đi đến bên cạnh nam nhân, gật đầu mỉm cười, đem quần áo ướt sũng trên tay trái nhét vào trong túi trái cây, sau đó vươn tay ra.
Nam nhân nhíu mày, lại thu tay về, cười nói: “Ta đến tìm Cố An.”
Bàn tay bắt hụt giữa không trung, Vệ Đinh cười đến xấu hổ.
Đực ra vài giây, quay đầu làm cái mặt quỷ, đem túi trái cây trên tay phải đổi sang tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-nghenh-den-nha-trach-nam/2976297/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.