Cũng là ngày tháng yên bình như nhiều năm về trước, cũng là Giang Dật chăm sóc mọi cách chu toàn, nhưng lúc này tâm thái đã hoàn toàn khác.
Đã vào đông rồi, trong phòng đốt than, rất ấm áp, nha đầu không tới mười ba mười bốn tuổi có hơi hoạt bát tò mò đánh giá Nhan Nhất Minh.
Nơi này không có ai biết nàng là Lâm An quận chúa, chỉ thấy được nàng có tướng mạo cực kỳ đẹp lại còn được Giang Dật yêu thích, liền cười hì hì hỏi nàng một câu: “Cô nương cãi nhau với công tử sao? Sao vẫn luôn buồn bực không vui thế?”
Nhan Nhất Minh không ngờ Giang Dật đã thượng triều rồi, không thấy được hắn mà vẫn còn phải tiếp tục chủ đề về hắn, vì vậy liền dời chủ đề của tiểu nha đầu: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Sao còn nhỏ như vậy đã phải hầu hạ người ta như thế.
“Bẩm cô nương, ta năm nay mười ba rồi…” Giọng nói của tiểu nha đầu lanh lảnh như tiếng chuông, tính cách cũng rất khiến người khác yêu thích: “Bởi vì trong phủ bọn ta ngoại trừ trù nương thẩm thẩm ra thì toàn là nam đinh, là do cô nương đến nên công tử mới bảo Lý bá đi tìm một nha đầu đáng tin về hầu hạ, gia gia liền dứt khoát để ta làm luôn.”
Nhan Nhất Minh nhìn gương mặt bầu bĩnh của tiểu nha đầu, liền cười nói: “Thì ra ngươi là cháu gái Lý bá à.”
Trẻ con suy cho cùng vẫn là trẻ con. Nhan Nhất Minh tùy ý nhắc đến rất nhiều chủ đề liền mau chóng bị dời sự chú ý. Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-my-bach-nguyet-quang-chuan-bi-tu-duong/502430/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.