Nhan Nhất Minh lần đầu tiên tiện tay vẽ ra bản đồ xung quanh mình, Vân Hiểu cầm bức bản đồ đó ngó trái ngó phải, cuối cùng lật ngược tấm bản đồ lại mới thuận mắt hơn nhiều, nói với Nhan Nhất Minh: “Hoàng quyền vi thượng, Nam diện vi tôn, đương nhiên là nam ở phía trên, bắc ở phía dưới, tấm bản đồ này của ngươi lại là bắc trên nam dưới, sai rồi sai rồi.”
Nhan Nhất Minh căn bản không để ý tới hắn ta, lấy lại tấm bản đồ, vẫn lạnh lùng như cũ lên tiếng: “Bản đồ của ta theo ý ta, ngươi, câm mồm.”
Vân Hiểu trừng mắt nhìn Nhan Nhất Minh nói mấy câu “ngươi ngươi ngươi” rồi ngồi xuống ghế, thở phì phò ngậm miệng lại. Thiệu Kinh Vũ ngồi ở một bên, cầm lấy tấm bản đồ Nhan Nhất Minh vẽ, nhìn hai người rồi bật cười ra tiếng.
Khi đó ăn đồ ăn thô sơ, uống nước lã, sống một cuộc sống khổ sở mà các quý tộc Kinh Thành khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng lại là ký ức khó quên nhất cả đời này của Thiệu Kinh Vũ. Sau đó hắn quay lại phương bắc, thậm chí còn đi tới Tây Bắc ngày càng hoang sơ lạnh lẽo, cát vàng đầy trời, cỏ cây không mọc, mỗi đêm như thể nghe thấy tiếng sói hú truyền tới từ phía xa, Thiệu Kinh Vũ quay đầu nhìn doanh trướng trống rỗng, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhan Nhất Minh lúc đó luôn nghỉ ngơi ở cách đó không xa giờ đây đã không còn nữa, nàng đã rời xa hắn tròn ba năm.
Ba năm qua, chúng thuộc hạ xung quanh sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-my-bach-nguyet-quang-chuan-bi-tu-duong/502422/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.