Mặc dù ban đầu khi đưa ra quyết định này cũng rất gian nan, nhưng cũng không thể nào khó khăn như giờ phút này.
Thiệu Kinh Vũ không sợ trưởng bối trong nhà trách mắng, nhưng bây giờ khi đối diện với ánh mắt của Nhan Nhất Minh, hắn lại không biết phải mở miệng thế nào.
Cũng giống như khi đó Nam Cung Diệp nói, cho dù trong lòng có thuyết phục chính mình làm thế là vì tốt cho Nhan Nhất Minh hay thế nào đi nữa, nhưng bởi vì một chút ích kỷ trong lòng nên cả người đều tràn ngập trong nỗi áy náy và giày vò trước nay chưa từng có.
Ban đầu Vân Hiểu nói với hắn có gì đâu mà không giải thích được, Nhất Minh bị thương thành như thế ai biết nàng ấy có thật sự có thể sống được hay không, vậy nên mới có tờ sớ kia, ai ngờ rằng sau nhiều ngày như vậy cuối cùng Nhan Nhất Minh lại tỉnh lại.
Nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng Thiệu Kinh Vũ không muốn dùng lý do đó để lấy lệ với nàng, hắn nhìn Nhan Nhất Minh chăm chú, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Nhất Minh, nếu sau này có người bên ngoài bên cạnh, không được nhắc tới chuyện nàng đã từng mang binh đánh giặc nữa.”
“Tại sao chứ?” Nhan Nhất Minh giật mình ngẩng đầu lên.
“Bởi vì bây giờ trong mắt người đời, Nhan giáo úy đã chết rồi.” Thiệu Kinh Vũ thẳng thừng nói: “Ta mang nàng về Thiệu phủ, đã qua một thời gian rất lâu rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết ta mang một nữ tử về nhà.”
Nhan Nhất Minh đờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-my-bach-nguyet-quang-chuan-bi-tu-duong/502392/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.