Thiệu Kinh Vũ nằm trên giường, giương mắt nhìn chăm chăm đỉnh lều. Không biết từ khi nào hắn đã phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với Nhan Nhất Minh?
Có lẽ là vào ngày mà hắn lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, nàng đã tới cứu hắn. Một chuôi mã tấu cứu vớt mọi người khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, một câu may không làm nhục mệnh Tướng quân và cả khuôn mặt bê bết máu dưới ánh tàn dương đẹp rung động lòng người. Thiệu Kinh Vũ nhớ lại, lúc quá đỗi phấn khích đã ôm nàng vào lòng, tâm trạng hắn khi ấy, đến bây giờ nghĩ lại, cuối cùng cũng đã rõ nguyên nhân.
Kể từ ngày hôm đó, mọi thứ dường như chầm chậm thay đổi.
Ngay cả lần nhìn thấy Nhan Nhất Minh bị trật mắt cá chân, nghĩ lại đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy xót xa vô cùng.
Thiệu Kinh Vũ cũng từng thích một người, thậm chí đến bây giờ vẫn còn thích. Đó là tiểu muội muội hắn quen biết và chơi đùa cùng từ thuở nhỏ. Giờ đây, tiểu muội muội ấy đã lớn lên, trở thành một nữ tử hồn nhiên nhu thuận, có tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Không ai khác, người đó chính là Giản Ngọc Nhi, nữ nhi của Giản thừa tướng.
Hai người môn đăng hộ đối. Tình cảm từ thuở nhỏ được nuôi dưỡng đến khi cả hai dần dần trở thành thiếu niên, biết rõ thế nào là cảm mến một người. Vào lúc muôn hoa nở rực núi rừng, Thiệu Kinh Vũ đặt một nụ hôn thật khẽ lên khóe môi Giản Ngọc Nhi. Khi ấy, hai má nàng ta đỏ ửng như ráng chiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-my-bach-nguyet-quang-chuan-bi-tu-duong/502384/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.