Edit: Tử Nguyên Nhi
Chung quanh vẫn có không khí bụi đất, bốn phía trống rỗng một mảnh, đêm nay vốn là rất khó qua, nhưng bởi vì một chăn một chậu than hỏa này, tựa hồ trở nên không gian nan như vậy.
Sáng sớm tỉnh lại, tuyết bên ngoài đã ngừng, chậu than trong phòng đốt một buổi tối rốt cuộc cũng tắt.
Giang Dật bọc chăn, khó được phát ngốc một hồi lâu.
Hắn sớm biết trở lại nơi này chắc chắn gặp loại khinh nhục này, chẳng qua hắn vẫn tới, hắn hận người Giang gia năm đó bức tử mẫu thân, nhưng Giang Ngũ gia coi hắn như thân nhi tử nuôi lớn, mà trước khi lâm chung nhất định bảo hắn phải tới Giang phủ này tẫn hiếu mười năm.
Hắn vốn không thích nơi này, đứng trong tuyết hơn một canh giờ hắn đã nhìn rõ Giang phủ nhân tình ấm lạnh, nhưng mười năm thời gian, hắn vẫn phải ở chỗ này.
Nhan Nhất Minh hôm qua vội cả đêm, buổi sáng dậy trễ rất nhiều so với ngày thường, chẳng qua thân mình nàng không tốt không cần giống thiếu gia tiểu thư khác trong phủ phải đi Giang lão thái thái nơi đó thỉnh an, Giang lão thái thái cũng không thích thấy bộ dáng ốm yếu của nàng.
Trang điểm xong ngồi ở trước bàn nhỏ dùng đồ ăn sáng, bên ngoài cãi cọ ồn ào, bọn nha hoàn quệt miệng nói như thế nào xui xẻo như vậy, cố tình ai ở bên cạnh các nàng, chẳng lẽ không biết tiểu thư các nàng xưa nay thích an tĩnh.
Nhan Nhất Minh chậm rãi uống chén dược, lạnh lạnh nhìn nha hoàn kia một cái, "Nếu biết ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-my-bach-nguyet-quang-chuan-bi-tu-duong/502359/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.