-Không thể nào, dù công việc rất bận nhưng các buổi kiểm tra sức khỏe định kì tớ đều đi đủ mà. Nếu bị bệnh làm sao lại không phát hiện?
Haiz, làm sao một người hoàn hảo từ đầu đến chân như Lãnh Tư Khiêm có thể ngu ngốc về mặt tình cảm đến hết thuốc chữa như vậy? Cậu ấy chính là kiểu người IQ cao, EQ thấp. Cố Nhiên rầu rĩ thở dài.
-Khiêm, bệnh của cậu thuốc bình thường đều không thể trị khỏi. Bệnh này chỉ có một loại "thuốc" duy nhất có thể chữa đó là tình cảm của "người đó".
-Rốt cuộc tôi làm sao? Đừng vòng vo nữa, trực tiếp nói ra đi. Cậu hiểu rõ tôi là người thiếu kiên nhẫn.
-Bệnh tương tư. Cũng có thể là cậu yêu rồi. Mà tôi nói này, cậu không biết "yêu" là loại tình cảm gì hay sao? Đàn ông con trai 25-26 tuổi đầu rồi mà còn giữ thân như ngọc, một cuộc tình cũng chưa trải qua. Cậu là người, tôi nghi ngờ bản thân bị nhầm lẫn. Cố Nhiên vừa cười vừa nói.
Lãnh Tư Khiêm gọi một chai whiskey, giọng trầm xuống:
-"Tình yêu" có thể là hai từ tuy quen thuộc với người khác nhưng với tôi nó lại quá xa lạ. Tôi chưa từng có loại tình cảm nam nữ này trước đây, căn bản không hiểu.
Cố Nhiên thấy được vẻ mặt này của Lãnh Tư Khiêm cũng rất bất ngờ. Là một kẻ cao cao tại thượng, người khác có cố gắng cả đời sợ là vẫn không bằng một góc của cậu ta, vậy mà lại vì chuyện tình cảm biến mình thành "cừu non" vô tội.
Loading...
-Nhớ hồi cao trung, nữ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-mi-tra-thu-trung-sinh-de-gap-dung-nguoi/1269700/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.