Những tia nắng yếu ớt cuối ngày còn sót lại xuyên qua tấm rèm cửa mỏng chiếu rọi mọi thứ xung quanh một cách không rõ ràng. Nó mập mờ, hư hư ảo ảo, trông thật kì lạ. Đột nhiên cô nghe tiếng mở cửa "két", giật mình cô ngồi bật dậy một cách gấp gáp. Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cặp vợ chồng tuổi đã ngoài 40 cầm một giỏ hoa quả bước vào. Không thể tin được, đó là ba mẹ cô, họ còn sống…sống rất khỏe mạnh. Nước mắt chực trào, không suy nghĩ được gì nữa cô lao thẳng xuống giường bệnh và chạy nhanh về phía ba mẹ cô.
-Tốt quá, tốt quá rồi! Ba mẹ còn sống! Hu…hu…hu…tốt quá!
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ba mẹ đã ôm cô vào lòng nhẹ nhàng an ủi, vỗ về đầy cưng chiều.
-Con sao vậy, Tiểu Mai? Mới tỉnh dậy thì nên nghỉ ngơi cho tốt chứ, sao lại khóc thành bộ dạng thảm thế này? Bà nói bằng giọng lo lắng.
-Mẹ con nói đúng đấy. Nên chú ý nghĩ ngơi, tịnh dưỡng không nên xúc động như vậy, vết thương còn chưa lành hẳn.
Sau đó, họ nói rất nhiều bla…bla…bla, cô có lẽ là không nhớ hết nổi những câu nói đó nhưng giây phút mà cô được ba mẹ che chở, bảo vệ khiến lòng cô ấm áp lạ thường, hạnh phúc không tài nào diễn tả nổi. Có lẽ đó chính là tình cảm gia đình, là thứ tình cảm thiêng liêng, trong sáng, chân thành nhất nên mới khiến người ta khi nằm trong vòng tay tình thương đó lại cảm thấy ấm áp đến vậy. Cô cứ thế mà chìm sâu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-mi-tra-thu-trung-sinh-de-gap-dung-nguoi/1269685/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.