Ngày hôm đó, bão về không hề báo trước. Gió mạnh đến mức làm thân cây nghiêng ngả, có cành còn bị gãy ra.
Ngày hôm đó, giờ tan trường, đám học sinh nhao nhao tìm chỗ tránh cơn mưa bất chợt.
Và cũng ngày hôm đó, có người nhảy từ tầng 5 xuống...
***
Tôi giật mình bật người dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, sau đó thở phào một hơi.
May quá! Quá may luôn! Tôi chưa chết. Nhưng cảm giác bị đâm vẫn đau khiếp đấy. Tôi còn nhớ rõ lắm đấy nhé! Kí ức cuối cùng trước khi ngất lịm đi đó là khi vừa rời sân vận động, fans vây quanh tôi chúc mừng tôi nhận được huy chương vàng, rồi xô đẩy thế nào không biết, nhưng cũng do tôi không đề phòng nên con dao sắc lẻm đó đã đâm thẳng vào ngực trái tôi. Giờ nhớ lại vẫn vã mồ hôi hột. Còn sống và thấy mình đang nằm trong bệnh viện là được rồi, nếu không, tin tôi bị người ta đâm chết mà truyền ra ngoài hẳn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
Vừa thoải mái ngả lưng xuống, cửa được kéo ra, một người phụ nữ lạ mặt đi vào, trên tay bà còn cầm một bình hoa nữa. Mà kể cũng quái cơ, đây rõ ràng là phòng riêng, làm gì còn bệnh nhân khác đâu? Không lẽ bà ấy đi nhầm?
- Xin lỗi... - Tôi mở miệng, định tốt bụng nhắc nhở bà ấy chút, nhưng tự nhiên thấy có gì đó không đúng.
Kì cục ghê. Giờ giọng tôi hình như không giống xưa nữa rồi, nghe lạ lắm. Mà lúc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767898/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.