101.
Lạc Thời bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia suốt một tuần lễ.
Xiềng xích đã cởi bỏ, lộ ra miệng vết thương bị ma xát đến trầy da tróc thịt.
Hám Tắc ôm cậu rời khỏi căn phòng này, đi tới một căn phòng tràn ngập ánh sáng, cùng một vị bác sĩ ngoại quốc.
Lạc Thời ngôn ngữ không thông, cậu chỉ có thể nhìn bác sĩ kia phẫn nộ mà múa may ra hiệu, cái tư thế kia như muốn lập tức rút súng ra nã một phát vào đầu Hám Tắc.
Hám Tắc chỉ yên lặng lắng nghe, cánh tay cũng buông lỏng mấy phần.
Lạc Thời theo bản năng giơ tay, ôm cổ y.
Bác sĩ vốn đang hung hăng mắng người nhà, thấy thế liền im bặt, biểu tình cổ quái.
“ồ, người anh em… hai người các cậu rốt cuộc là loại quan hệ nào đấy?”
102.
Trên người Lạc Thời có khá nhiều vết thương, rất may đều không nghiêm trọng, chỉ cần chậm rãi tĩnh dưỡng là được.
Hám Tắc tiễn bác sĩ ra cửa, Lạc Thời ngồi trên giường, mắt không chớp nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ.
Hám Tắc đóng cửa lại, gõ lên mặt tủ, thu hút sự chú ý của thiếu niên: “Tiểu Thời.”
Lạc Thời nghiêng đầu qua nhìn y, tứ chi bị băng chặt thật chướng mắt: “…. dạ.”
Hám Tắc ngồi xổm bên giường, lật khăn lông lên, bên trong là lọ thuốc mỡ đang ủ nóng.
Lạc Thời lẳng lặng vén lên quần áo, bày ra bắp đùi loang lổ đầy vết thương, đôi mắt rũ xuống nhìn người đàn ông rón rén vặn mở tuýp thuốc.
Bộ dáng nhu tình kia so với kẻ giam cầm cậu nhiều ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-luong/156967/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.