Đèn trong nhà đã được thắp sáng. 
Trên bàn ngoài ngọn đèn ra, còn có một con dao quắm, một mảnh giấy và một ché rượu. 
Bởi vì, cuối cùng Quách Đại Lộ vẫn không bỏ được con dao và mảnh giấy ác ôn đã làm cho hắn suýt chết, tự nhiên khi về đến cổng hắn cũng không nỡ để ché rượu còn lưng lửng chịu lạnh một mình, hắn khệ nệ mang cả vào nhà. 
Hắn ngồi nhịp cẳng cười cười: 
- Tôi đã nói trước, chuyện rút thanh đao này không có gì quan hệ, bởi vì cần đặt bẫy thì nhất định chúng thay đổi cách thức mới mẻ hơn. 
Yến Thất nói: 
- Tự nhiên rồi, có mới mẻ mới mong bắt được cá gộc chứ. 
Hắn với tay bưng ché rượu: 
- Giá như bây giờ có... con cá gộc hồi nãy làm thức nhắm thì tuyệt nhỉ... 
Thấy hắn đưa ché rượu lên miệng, Quách Đại lộ nhướng mắt: 
- Ủa, bộ mọi sao bưng ché rượu vào đây cho anh uống chứ? 
Vương Động lừ mắt: 
- Rượu đó không uống được. 
Quách Đại Lộ hỏi: 
- Mới vừa rồi uống được sao bây giờ không uống được? 
Vương Động nói: 
- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ chứ. 
Yến Thất hỏi Quách Đại Lộ: 
- Hồi nãy anh bỏ ché rượu ở đâu? 
Quách Đại Lộ nói: 
- Ngoài cổng. 
Yến Thất hỏi: 
- Hồi mình vô rừng thì ngoài cổng không có ai? 
Quách Đại Lộ nói: 
- Chứ không lẽ lão Vương ở giữ? 
Yến Thất gật đầu: 
- Như vậy thì quả không uống được. 
Quách Đại Lộ hỏi: 
- Chẳng lẽ mới có một chút mà đã có người lén bỏ thuốc độc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/1367668/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.