Yến Thất nhìn nàng, hình như hắn có chuyện gì muốn nói nhưng lại làm thinh. Thật lâu, hắn mới mở miệng: 
- Chính vì thế nên cô luôn ẩn mặt. 
Mai Nhữ Nam nói giọng buồn buồn: 
- Tôi không dám ra mặt, hay nói đúng hơn là không thể ra mặt, tôi chỉ tìm đủ cách để làm vui lòng các anh, mong rằng các anh sẽ vì tôi mà lượng tình tha thứ những chuyện làm không phải của anh tôi. 
Yến Thất hỏi: 
- Bây giờ hắn đâu? 
Mai Nhữ Nam nói: 
- Đã về nhà rồi. 
Yến Thất hỏi: 
- Chính cô đã cứu hắn đưa đi? 
Mai Nhữ Nam nói: 
- Nếu các anh không chịu rộng lượng với anh ấy mà cứ cố tìm anh ấy thì tốt hơn các anh hãy tìm ở tôi, tôi xin chịu hết mọi lỗi lầm. 
Lâm Thái Bình vụt đứng lên: 
- Bất luận ai muốn nói sao thì nói, riêng tôi, tôi thấy cô không có lỗi lầm gì cả. 
Quách Đại Lộ nói liền theo: 
- Ai bảo cô Mai có lỗi thì kẻ đó... chết bầm. 
Vương Động nói: 
- Tôi thì tôi cho rằng cô ta không phải là người. 
Lâm Thái Bình gân cổ: 
- Sao? Anh bảo cô ta không phải là người? 
Vương Động nói: 
- Phải, một con người mà đầy đủ dũng khí như thế thì thật tôi chưa từng thấy. 
Quách Đại Lộ vỗ tay: 
- Đúng, thật là đúng, những chuyện như thế này đáng lý cô nương đây không nên nói cho chúng ta biết, thế nhưng cô lại chẳng giấu một chút nào, dũng khí đó ai có thể sánh nổi chứ? 
Yến Thất nheo mắt: 
- Kể cả anh cũng không so 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/1367657/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.