Chương trước
Chương sau

Sau đó, hai người tới văn phòng chung của tổ hai phòng thị trường, một vị đeo kính mắt gọng vàng đã sớm đợi ở cửa văn phòng.
" Tổng giám đốc, thủ tục của Phương tiên sinh đã giải quyết xong, hiện tại lúc nào cũng có thể đi làm."
Người đàn ông đeo kính nhìn thấy nhân viên mới được tổng giám đốc tự mình dẫn tới, không khỏi có chút tò mò, liền cẩn thận đánh giá qua vài lần, nhìn qua hình như chỉ là một thằng trẻ con, có điều trong đôi mắt lại tràn đầy cơ trí và giảo hoạt.
Gã đeo kính suy xét ra, gã trẻ tuổi này hơn phân nửa chính là con trai hoặc người thân của một vị quan lớn trong thành phố Hoa Hải, thuần túy là đi cửa sau mà thôi. Phải biết rằng ở phòng nhân sự, hắn mới chỉ thấy bằng tốt nghiệp trung học của Phương Hạo Vân.
" Mẹ nó, nhớ ngày trước ta là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa tài chính của đại học Hoa Hải, vậy mà còn phải chen chúc mới vào được đây. Nhìn người ta đi, chỉ cần bằng trung học cũng vào được." Gã đeo kính âm thầm bồi hồi, trong lòng hơi có chút bất bình.
" Phùng trưởng phòng, về sau cho Hạo Vân làm việc tại tổ hai đi." Trác Nhã thản nhiên phân phó.
"Tổ hai?"
Gã đeo kính được gọi là Phùng trưởng phòng nhất thời lắp bắp kinh hãi, tổ hai là tổ chỉ toàn con gái, với lại ngoại trừ một tân sinh viên mới tuyển ra, còn lại tất cả đều là các bà cô đã có chồng, ai nấy đều ngạo mạn, ở công ty được gọi là "nữ nhi quốc". Các bà cô ấy cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn cho đàn ông tiến vào, tổng giám đốc an bài như vậy, hình như hơi có vấn đề.
"Sao vậy? Có vấn đề sao?" Trác Nhã sắc mặt không vui nói: "Tôi đã nói trước với Văn Kỳ chuyện đó rồi, anh cứ sắp xếp đi."
Văn Kỳ là tổ trưởng tổ hai phòng thị trường, kiêm nhiệm phó trưởng phòng phòng thị trường, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đã kết hôn, chồng làm việc ở viện nghiên cứu khoa học quốc gia, là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có năng lực, ngày thường quan hệ với Trác Nhã không tồi, còn chơi khá thân.
" Không thành vấn đề"
Chuyện do tổng giám đốc phân phó mà còn có vấn đề, gã đeo kính cũng đừng hòng lăn lộn được ở tập đoàn Thịnh Hâm nữa, có thể chen lên được vị trí quản lí, có ai còn không phải là người khéo léo?
" Tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình đưa Hạo Vân đi nhận chức."
Gã đeo kính phỏng đoán Phương Hạo Vân rất có lai lịch, cho nên ngữ khí nói chuyện rất hiền hòa, thậm chí có chút ý tứ lấy lòng.
" Hạo Vân, tôi đi làm việc đây, Phùng trưởng phòng sẽ đưa cậu đi làm quen với đồng nghiệp mới... Chốc nữa nếu có chuyện gì, cậu có thể tới văn phòng tổng giám đốc tìm tôi." Xem nét mặt, Trác Nhã dường như cũng đã muốn rời khỏi nơi đây.
Phương Hạo Vân mỉm cười, giả bộ làm ra vẻ cảm kích nói: "Cám ơn tổng giám đốc sắp xếp."
Gã đeo kính đứng một bên lại càng cảm thấy tò mò với thân phận của Phương Hạo Vân, tổng giám đốc hình như rất ít khi nói chuyện hòa ái như vậy với người khác. Nếu không, người trong công ty cũng sẽ không gọi bà là 'thiết nương tử'.
" Phùng trưởng phòng, về sau còn phải làm phiền anh."
Đến khi Trác Nhã đi rồi, Phương Hạo Vân rất nhanh liền khách sáo với Phùng trưởng phòng. Tuy rằng, hắn thấy gã đeo kính này có chút không vừa mắt, có điều dù sao sau này ngày nào cũng phải làm việc dưới tay người ta, có thể nhẫn được thì nhẫn đi, dù sao hai người cũng không có cái xung đột nào.
" Hạo Vân, cậu là do tổng giám đốc tự mình giới thiệu, về sau chúng ta chính là người trong nhà, đừng khách khí với tôi. Đúng rồi, về tổ hai phòng thị trường, cậu đã biết gì chưa?"
Gã đeo kính ám muội cười với hắn: "Hạo Vân, cậu thực là có phúc đó, cậu không biết, tổ hai toàn bộ đều là con gái à, còn được gọi là 'tập đoàn nữ nhi quốc' đó..."
Tiểu tử thối, khẳng định là trà trộn vào để tán gái rồi, có điều cũng lạ, ngoại trừ tân sinh viên mới tuyển ra, còn lại đều là phụ nữ đã có chồng rồi, có phải là vị tiểu huynh đệ này có cái ham mê đặc biệt gì đó? Thích câu kéo vợ người?
Tập đoàn nữ nhi quốc?
Phương Hạo Vân nhất thời giật mình, vội vàng truy hỏi: "Phùng trưởng phòng, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh có thể nói rõ cho tôi được không?"
Mẹ kế cũng thật là, như thế nào lại có thể ném mình vào trong cái gì mà 'nữ nhi quốc', mỗi ngày đều gặp phụ nữ, vậy thì phải sống thế nào?
Phương Hạo Vân vừa hỏi như vậy, Phùng trưởng phòng nhất thời hơi sửng sốt, thầm nghĩ, hay là tiểu tử này thật sự là không biết tình huống ở tổ hai?
Không có khả năng, tám phần là muốn từ ta nắm được thông tin về các cô gái rồi.
Nghĩ đến đây, gã đeo kính bắt đầu trở nên thận trọng, việc này nên cẩn thận suy ngẫm, nếu không nhỡ nói sai, ít hôm nữa có người tới trách tội, cũng thực phiền toái. Nhỡ đâu tổng giám đốc lại gây khó dễ cho mình, thì đúng là mất nhiều hơn được.
Trầm tư một hồi, gã đeo kính cảm thấy được mục tiêu của Phương Hạo Vân không ngoài hai người, một người là sinh viên ưu tú mới tới Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa kinh tế trường đại học Hoa Hải, bằng bản lĩnh của chính mình tiến vào công ty. Chẳng những khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng gợi cảm nóng bỏng, nhất là bộ ngực và cái mông, thật sự là rất đẹp. Gã đeo kính trong thời gian này thường xuyên nhìn chằm chằm vào cái mông đó, thật sự là hút hồn.
Mà người kia, chính là vị thạc sĩ tài chính ba mươi lăm tuổi mới ly hôn năm kia, Trương Mỹ Kỳ. Đừng thấy Trương Mỹ Kỳ ba mươi lăm tuổi, nhưng mà bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ thấy dường như mới hai mươi bảy tuổi, thật sự là đang ở thời điểm gợi cảm nhất. Nghe nói cô gái này chính là một báu vật trời sinh, về phương diện đó rất mạnh mẽ. Khi trước ly hôn, là bởi vì gã kia không chịu nổi nhiệt. Đương nhiên, đây cũng chỉ là tin tức rò rỉ.
Trừ bỏ hai cô này, những bà cô còn lại, gã đeo kính cảm thấy không có nhiều khả năng. Bởi vì nói về sắc đẹp, ngay cả gã đeo kính chính mình cũng không nhìn nổi, hắn cảm thấy một gã mặt trắng giống như Phương Hạo Vân, tầm mắt hẳn là tương đối cao.
" Hạo Vân, là như vầy, một tổ có sáu nhân viên, ngoại trừ tổ trưởng Văn Kỳ, có Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ..."
Tỉ mỉ sắp xếp lại câu cú, gã đeo kính dùng loại ngôn ngữ cực kỳ đáng khinh giới thiệu trọng điểm Tạ Mai Nhi cùng Trương Mỹ Kỳ cho Phương Hạo Vân. Xong rồi, hắn cười ám muội nói: "Hạo Vân, ánh mắt thật tốt đó."
Phương Hạo Vân không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu tâm tư của gã đeo kính, trong lòng âm thầm cười lạnh, con mẹ nó, lại có thể nghĩ rằng lão tử đến tán gái sao?
....
Tới khi vào văn phòng của tổ hai, Phương Hạo Vân đột nhiên hiểu được, cái gì gọi là 'nữ nhi quốc'. Trang trí toàn màu hồng nhạt, là điều rõ ràng nhất thuyết minh cho cái cụm từ 'nữ nhi quốc' này.
Bên trong văn phòng, dùng những tấm ngăn trong suốt phân chia năm sáu người mỗi người một gian, toàn là những vật trang trí của con gái. Ngoại trừ tổ trưởng Văn Kỳ ở trong văn phòng riêng, tất cả nhân viên còn lại đều ở trong phạm vi tầm mắt của Phương Hạo Vân.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân đảo qua, phát hiện ra tình báo của gã đeo kính hóa ra là chuẩn, trong số năm người mang giới tính nữ, quả nhiên chỉ có mình Tạ Mai Nhi là tuổi còn trẻ, còn lại đều là các bà cô. Có điều không nói Trương Mỹ Kỳ, những bà cô còn lại cũng có một chút nhan sắc, ít nhất không phải như gã đeo kính nói thái quá, như thể ai cũng là bà già vậy.
"Trưởng phòng!"
Tạ Mai Nhi ngồi ở ngoài cùng là người đầu tiên nhìn thấy gã đeo kính dẫn theo Phương Hạo Vân đến, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
"Trưởng phòng..."
Sau đó, các bà cô nhất loạt đều chào đón gã đeo kính, hơn nữa còn cẩn thận đánh giá Phương Hạo Vân, những ánh mắt không hề che giấu chút nào.
Phương Hạo Vân xấu hổ một hồi, người từng trải quả nhiên có khác, ngay cả sự ngại ngùng cơ bản nhất cũng không có.
"Giới thiệu cho mọi người đồng sự mới, Phương Hạo Vân!" Gã đeo kính dùng ngữ khí vô cùng hâm mộ, giới thiệu Phương Hạo Vân với các cô gái.
Phương Hạo Vân nghĩ rằng hơn mười ngày tới, sẽ ở chung một chỗ với các bà cô này, đầu như muốn phình to ra.
Gắng gượng nói lời chào với các vị nữ đồng sự, hắn vội vàng xoay lưng hỏi gã đeo kính: "Trưởng phòng, bàn làm việc của tôi ở đâu?"
Gã đeo kính chỉ chỉ vào bàn đối diện với Tạ Mai Nhi, khóe miệng lộ ra một nụ cười ám muội, nói: "Hạo Vân, cậu và Tạ Mai Nhi đều còn trẻ tuổi, nên nói chuyện nhiều với nhau, sau này còn để cô ấy chỉ bảo cậu chuyện công việc."
"Vâng!"
Đáp ứng xong, Phương Hạo Vân liền vội vàng ngồi vào chỗ của mình, hơn nữa còn thông thạo mở máy vi tính, không để ý tới ánh mắt quái dị của các cô nàng.
"Cao thủ đây, lạt mềm buộc chặt, làm ra bộ không thèm nhìn, khiến cho các bà cô phải hứng thú... cao nhân à, gặp phải cao nhân rồi." Gã đeo kính nhìn Phương Hạo Vân, âm thầm vểnh ngón tay cái lên, trong lòng khen ngợi một tiếng.
Hắn nào biết đâu rằng, Phương Hạo Vân chỉ là không muốn đứng ở đó, để cho những bà cô này nhìn qua nhìn lại. Phải biết rằng, vừa rồi còn có một ánh mắt quét thẳng về phía đũng quần hắn, quá mức xấu hổ.
Đàn bà và con gái khác nhau thực sự quá lớn, lớn đến mức các bà cô đều không kiêng nể gì mà nhìn đàn ông. Dùng phương thức như vậy nhìn người khác, Phương Hạo Vân đúng là chịu không nổi.
Đứng đần ra ở đó, đối với Phương Hạo Vân mà nói, so với việc đối kháng với huyết tộc châu Âu còn khó chịu hơn.
" Hạo Vân, cậu làm việc đi, tôi đi trước, có việc nhớ tìm tôi."
Ném cho Phương Hạo Vân một ánh mắt ám muội, gã đeo kính dùng tốc độ nhanh nhất liếc nhìn bộ ngực của Trương Mỹ Kỳ, rồi xoay người bước đi. Cái mông của Tạ Mai Nhi, bộ ngực của Trương Mỹ Kỳ, là khát vọng vô cùng tận của hắn.
Có điều từ hôm nay trở đi, hắn biết rằng hai thứ đồ này đã vô duyên với hắn.
'Nữ nhi quốc' lại có thể có một gã trai lẫn vào, đối với con gái trong tổ hai, thật sự là khó có thể chấp nhận. Chỉ có điều lúc này các cô lại không có cách nào từ chối.
Bởi vì, chuyện này là do tổng giám đốc tự mình sắp xếp, các cô ngay cả khi không muốn, cũng không có gan từ chối. Thiết nương tử bình thường quan hệ với các cô cũng không tệ, chỉ có điều nếu lỡ mà chọc giận bà ta, phỏng chừng cũng ăn phải trái đắng.
Tạ Mai Nhi hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu nam sinh ngồi đối diện mình, phát hiện hắn lại hơi hơi đỏ mặt, trong lòng liền cảm thấy thú vị, hóa ra cũng biết mắc cỡ à.
" Phương Hạo Vân đúng không?"
Tin rằng Phương Hạo Vân không có ý chủ động tiếp cận mình, Tạ Mai Nhi ngẩng đầu, chủ động tiếp chuyện với hắn: "Cậu nhất định là nha nội phải không? Bằng không sao lại có chuyện khiến cho cả tổng giám đốc cùng trưởng phòng tự mình đưa cậu tới chỗ làm?"
Nha nội?
Nghe thấy hai chữ này, phản ứng đầu tiên của Phương Hạo Vân là nghĩ tới Cao Nha Nội dâm đãng vợ người trong truyện Thủy Hử. Toát mồ hôi, ta trông rất giống Nha Nội Sao? Cái này là cái quái gì thế.
Đàn bà con gái luôn thích tám chuyện, nghe thấy Tạ Mai Nhi vừa hỏi như vậy, tất cả các bà cô trong phòng đều dựng hết vành tai lên, yên lặng chờ đợi câu trả lời của tiểu nam sinh.
" Ha hả, mọi người sau này đều là đồng sự, nói ra thân phận của cậu thì có vấn đề gì?"
Tạ Mai Nhi chớp chớp đôi mắt to, lại truy hỏi, may là còn có một tấm vách ngăn giữa hai người, nếu không, cái miệng của Tạ Mai Nhi chỉ sợ đã dí sát vào mặt của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhất thời lúng ta lúng túng, nha nội hình như là cách gọi con của các vị quan chức. Nhà của mình là nhà làm ăn, hơn phân nửa cũng là kiểu cậu ấm phải không? Có điều, mình lại không dự tính thừa nhận thân phận thực, dù sao cũng chỉ ở đây mấy ngày, công khai thân phận ngược lại lại không hay.
Nhìn thấy bộ dáng khó xử của hắn, Tạ Mai Nhi dẩu môi lên, không cảm thấy thú vị, liền ném phịch cái bút trong tay vào trong ống đựng: "Không nói cũng được, là con trai mà lại nhỏ mọn như vậy."
Sặc, nhìn qua có vẻ nho nhã, có vẻ ngọt ngào, sao lại có thể nói như vậy? Xem ra gã đeo kính nói đúng, đám đàn bà này, già cũng như trẻ, không một ai là thích kiệm lời.
"Bố mẹ tôi chỉ làm công nhân, tôi vì để giảm bớt tiền học phí đại học, nên mới tới nơi này làm..." Phương Hạo Vân cúi đầu, dùng một loại ngữ khí thật thẹn thùng nói ra thân phận mà mình vừa linh động nghĩ ra.
Tạ Mai Nhi hơi sửng sốt, một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, cô có chút giật mình: "Nói như vậy, cậu mới chỉ tốt nghiệp trung học? Sao lại có thể như vậy? Tôi đây phải tốt nghiệp xuất sắc đại học Hoa Hải, trải qua vô số cố gắng, mới có thể được vị trí không tồi này..."
" Mai Nhi, em ngạc nhiên cái gì, bằng cấp không đại biểu cho tất cả, có lẽ cậu em này là một người có năng lực đặc biệt thì sao. Hơn nữa, chị đã sớm nghe nói tổng giám đốc đáy lòng thiện lương, nhất định là bà không đành lòng nhìn cậu em này không có tiền học đại học, xuất phát từ lòng tốt nên mới đặc biệt cho cậu ấy vào làm trong công ty. Về sau, chúng ta phải giúp đỡ nhiều cho cậu em này, tận lực giúp cậu ấy đạt được thành tích công tác, kiếm đủ tiền học đại học..." Trương Mỹ Kỳ vẫn chưa nói câu nào, đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.
Phương Hạo Vân theo bản năng nhìn thoáng qua, không khỏi sáng mắt lên. Tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt sáng ngời, bên dưới chiếc mũi thẳng là đôi môi hồng nhuận khêu gợi. Bởi vì cô đang ngồi, cho nên lúc này Phương Hạo Vân chỉ có thể nhìn thấy được y phục trên người cô, đó là một bộ váy màu vàng nhạt, rất trang nhã. Có điều hấp dẫn ánh mắt hắn nhất chính là bộ ngực cực đại kia, wow, thật sự là vĩ đại, trách không được gã đeo kính kia trước khi ra khỏi cửa còn nhìn thoáng qua chỗ này.
"Nhìn cái gì mà nhìn, thằng trẻ ranh, cẩn thận tôi móc mắt cậu."
Hành động của Phương Hạo Vân có chút hơi quá cường điệu, nhất thời khiến cho Trương Mỹ Kỳ chú ý. Có điều dưới con mắt của cô, Phương Hạo Vân chỉ là một cậu nhóc choai choai. Con nít đang tuổi lớn, đang ở giai đoạn dậy thì, có phản ứng như vậy cũng là rất bình thường. Có điều xuất phát từ sự rụt rè của con gái, cô vẫn làm bộ tức giận gắt lên một tiếng.
"Không nhìn gì!"
Phương Hạo Vân lúng búng vài câu, vội vàng cúi đầu, thuần thục mở trang mạng, bắt đầu xem bộ tiểu thuyết mà mình thích nhất "Hi Du Hoa Tùng".
Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân không có ý muốn làm quen với mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, có hơi bất mãn. 'Hừ' một tiếng, cô cũng không để ý tới Phương Hạo Vân nữa, bắt đầu vùi đầu vào làm việc.
........
"Mẹ, nghe nói mẹ cho Hạo Vân vào trong 'nữ nhi quốc'"
Trong văn phòng tổng giám đốc của Trác Nhã, Phương Tuyết Di thân là giám đốc tập đoàn vội vàng lao vào hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đúng vậy."
Trác Nhã ngẩng đầu, khẽ cười nói: "Sao thế? Nghe giọng nói của con, hình như là có ý kiến?"
Nghe thấy mẹ hỏi lại như vậy, sắc mặt của Phương Tuyết Di không khỏi hơi hơi ửng hồng, nhè nhẹ nói: "Không có gì, con chỉ cảm thấy kì quái, mẹ sao lại cố tình cho Hạo Vân vào nữ nhi quốc. Chẳng nhẽ mẹ không biết, con mọt sách đó luôn luôn thích hướng nội sao?"
"Ha ha!"
Trác Nhã cười thản nhiên, bảo con gái ngồi xuống, rồi giải thích: "Đúng vậy, Hạo Vân không phải là hướng nội sao? Mẹ ấy, là cố tình sắp xếp cho nó vào tổ hai của Văn Kỳ, để cho nó cả ngày đều tiếp xúc với con gái, từ từ nâng cao năng lực giao tiếp cho nó."
"Vâng, cũng đúng."
Phương Tuyết Di đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại nói thêm: "Mẹ, mẹ hình như xem nhẹ một vấn đề, Hạo Vân hiện giờ cũng không còn nhỏ, mẹ cứ yên tâm để cho nó cả ngày ở chung với những cô gái đó sao?"
"Là có ý gì?" Trác Nhã trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phản ứng kịp.
"Mẹ nghĩ xem, 'nữ nhi quốc' trong Tây Du Ký..."
Phương Tuyết Di bưng tách cà phê trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm, nói: "Đường Tăng tới 'nữ nhi quốc', thiếu chút nữa đã bị các nàng sẻ ra."
"Phì...!"
Trác Nhã nghe thấy con gái nói như vậy, nhất thời liền nở nụ cười: "Tuyết Di, con so sánh em con với Đường Tăng à? Rất có ý tứ đấy, có điều cẩn thận suy ngẫm lại thì cũng chuẩn xác. Đường Tăng trong Tây Du không phải cũng là một tên hay ngại ngùng hay sao? Điểm này Hạo Vân của chúng ta cũng rất giống."
"Mẹ, coi chừng Hạo Vân thực sự sẽ bị nhân viên của Văn Kỳ sẻ ra." Phương Tuyết Di làm nũng nói: "Mẹ cũng thật là, chuyện như vậy mà cũng không thương lượng với con tí nào."
"Ha ha."
Trác Nhã mỉm cười: "Con đó, đọc sách nhiều tới loạn rồi, con còn từng là tổ trưởng của 'nữ nhi quốc' tổ hai phòng thị trường đó. Không có gì đáng ngại, Hạo Vân ở đó mẹ rất yên tâm. Mẹ chỉ muốn nó ở chung với con gái, để bồi dưỡng cách thức kết giao với người khác giới. Nếu không, sau này chỉ sợ nó không cưa được người ta."
" Tuyết Di, con còn chưa biết, ba con đã sớm nghĩ tốt rồi, chuẩn bị khi Hạo Vân tốt nghiệp đại học vừa sinh con, đến lúc đó mẹ và ba con sẽ về nhà bồng cháu. Chuyện ở tập đoàn, sẽ toàn bộ dựa vào hai chị em con. Con cũng biết, Hạo Vân chính là một con mọt sách, tuy nói rằng có bạn gái, nhưng hai người cũng chẳng có tiến triển gì cả, giống như kiểu trẻ con với nhau vậy. Ba con lo lắng, tính cách của Hạo Vân vốn hướng nội, tương lai sợ không tìm được người vợ tốt. Mẹ an bài như thế, kỳ thật cũng là từ ý tứ của ba con..."
Phương Tuyết Di nghe vậy, không khỏi xấu hổ, kết hôn sinh con? Từ từ đã, đứa em ngốc kia hiện giờ mới chỉ là một đứa nhỏ, bốn năm nữa, phỏng chừng cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ, kết hôn sinh con, hình như với nó là khó khăn không nhỏ đó.
" Ba cũng thật là, lúc nào cũng chỉ muốn bế cháu." Phương Tuyết Di bất mãn thì thầm một tiếng.
" Đúng rồi, Tuyết Di, có phải con lại ầm ỹ với Vương Thế Phi hay không?"
Trác Nhã dường như nhớ tới cái gì, nhíu mày nói: "Công ty đầu tư của nhà họ Vương, hôm qua đã tỏ vẻ không muốn tham dự vào mấy dự án mới nhất của tập đoàn Thịnh Hâm. Nói cách khác, tài chính của chúng ta đang có một vài lỗ hổng.
" Hừ!"
Nhắc tới Vương Thế Phi cái tên cậu ấm đó, Phương Tuyết Di trong lòng lại thấy tức: "Mẹ, về sau đừng nhắc tới cái loại cậu ấm đó trước mặt con nữa. Về phần sự tình tài chính, chúng ta sẽ tìm ngân hàng tính biện pháp. Tập đoàn Thịnh Hâm chúng ta danh tiếng tốt, nhà lớn nghiệp lớn, từ trước tới nay quan hệ không tồi với ngân hàng, con nghĩ tìm một ngân hàng nào đó cho vay hẳn là cũng được phải không?"
Trác Nhã nghe vậy, hơi hơi thở dài một tiếng, nói: "Sự tình không đơn giản như con nghĩ đâu. Gần đây tài chính nước Mỹ có nguy cơ ngày càng sụt giảm, ở trong nước dù chưa có vấn đề gì, nhưng đã phải chịu ảnh hưởng không nhỏ. Những xí nghiệp cần chính phủ và ngân hàng giúp đỡ có rất nhiều. Hiện giờ có thể cho chúng ta vay số lượng lớn chỉ có ngân hàng Kiến Hành của thành phố Hoa Hải. Hôm qua, mẹ đã gọi điện cho giám đốc Lã của Kiến Hành, hình như không được thuận lợi..."
Nghe Trác Nhã nói như vậy, sắc mặt của Phương Tuyết Di nhất thời liền u ám. Quả thực nếu bên ngân hàng không cho vay, đó sẽ là phiền toái lớn. Vốn lưu động của công ty chưa tới sáu ngàn vạn, nếu không có ngân hàng cho vay, một vài dự án trong tay sẽ không làm được. Một khi bội ước, công ty không thể không trả một khoản phí lớn bồi thường hợp đồng, hơn nữa danh dự của công ty cũng sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng.
"Khoản vay thêm này không phải đã phê chuẩn rồi sao?" Phương Tuyết Di oán hận nói: "Mẹ, mẹ bảo liệu có phải do nhà họ Vhương ngáng chân chúng ta không?"
Trác Nhã yếu ớt thở dài một tiếng, gật gật đầu, nói: "Đúng thật là như vậy."
"Con đi tìm Vương Thế Phi cái đồ con rùa kia." Phương Tuyết Di hùng hổ nói, liền muốn lập tức đi luôn.
"Chờ đã, con không được đi!"
Trác Nhã vội vàng gọi con gái lại, trầm giọng nói: "Nhà họ Vương sở dĩ âm thầm phái người ngáng chân chúng ta, hơn phân nửa là muốn mượn chuyện này để khiến con phải đi vào khuôn phép, nếu con đi tìm Vương Thế Phi, chẳng phải là đúng ý nó sao? Tuyết Di, mẹ không thể vì chuyện công ty mà để con bị người khác bắt nạt được."
"Biện pháp nhất định sẽ có, con đừng vội, mẹ còn phải nghĩ biện pháp."
Ngừng một chút, Trác Nhã vội vàng căn dặn: "Gần đây thân thể ba con không được tốt, chuyện này không nên để ba con biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.