Chương trước
Chương sau

"Chị Tuyết Di..." Phương Hạo Vân kéo tay của Phương Tuyết Di xuống, nắm chặt trong tay của mình, nhẹ nhàng nói : "Trong lòng em, chị không phải như thế, chị rất dũng cảm mà... Nói cho em biết đi cảm thụ chân thật nhất trong lòng chị đi... Nói cho em biết, chị yêu em, chị rất rất yêu em..."

Trong con mắt của Phương Tuyết Di hiện lên một vẻ ảm đạm, nhìn Phương Hạo Vân, buồn bả nói : "Không.. chị căn bản là không yêu em... đó chỉ là tò mò nhất thời thôi..."

Phương Hạo Vân lắc đầu, nghiêm túc nói :"Chị đang nói dối... Chị Tuyết Di, đến lúc này rồi, vì sao chị còn muốn gạt em... Em biết tâm tư của chị, lúc trước chị e ngại quan hệ của chúng ta, cho nên chị muốn trốn tránh, trong lòng chị đang chảy máu..."

"Đúng... chị yêu em, chị thích em.... cái này phải làm thế nào?" Phương Tuyết Di đột nhiên trở nên kích động, cô đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, tức giận nói :"Chị vốn không nên yêu em, nhưng chị không thể khống chế được tình cảm của mình... Hạo Vân, em đi đi..."

Phương Hạo Vân cười cười, nói : "Chị kêu em đi, nhưng trong lòng chị muốn như vậy sao? Chị cảm thấy rằng chị có thể từ bỏ được sao?"

Hắn tiếp tục nói : "Nếu chị đã không thể bỏ được, thì cứ sải bước mà theo đuổi. Nếu không thì một người luôn vui vẻ như chị căn bản là không có khả năng đau khổ..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói : "Chị Tuyết Di, em cũng phải nói cho chị biết cảm thụ trong lòng em, em cũng thích chị... em yêu chị...."

Lời này vừa nói ra, Phương Tuyết Di liền giống như bị điện giật vậy, cả người run lên không ngừng.

Ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Phương Hạo Vân, trong lòng có đủ loại mùi vị, cũng không biết là nên làm thế nào bây giờ. Cô thậm chí không thể nhận ra đây là nói thật hay nói dối nữa.

"Chị Tuyết Di, đàn bà cần tình yêu của đàn ông, nếu không thì cuộc sống của con người không thể nào hoàn mỹ được... Trải qua nhiều đau khổ như vậy, chị hẳn là cũng sẽ có được tình yêu của mình..."

"Chị Tuyết Di, em hy vọng chị có thể dũng cảm chấp nhận tình yêu của em, nhìn thẳng vào tình yêu của mình!" Phương Hạo Vân nói.

"Hạo Vân.... chị ...." Đừng tưởng rằng Phương Tuyết Di yêu rất sâu thì sẽ dễ gật đầu, thật ra trong lòng của cô vẫn luôn có cố kỵ, nhất là đối với một chuyện khó lường như vậy.

"Chị Tuyết Di, đồng ý với em, để cho em yêu thương chị, để em chăm sóc cho chị...." Phương Hạo Vân biết Phương Tuyết Di đang đấu tranh kịch liệt trong đầu, nhân cơ hội này mà ôm cô vào lòng...

Phương Tuyết Di hồi phục tinh thần, thở dài một tiếng, không biết nên nói cái gì. Cô cũng không giãy dụa, mà chỉ để cho em trai ôm lấy mình.

"Chị Tuyết Di, chẳng lẽ chị còn muốn đau khổ cả đời sao?" Phương Hạo Vân vỗ về mái tóc đen của cô, thản nhiên nói : "Đừng như vậy nữa... Dũng cảm lên..." Phương Hạo Vân luôn nghĩ rằng chị gái là một người dám yêu dám hận, nhưng hành vi của chị hôm nay quả thật hơi khác thường.

"Chị Tuyết Di, đừng như vậy nữa, chị càng như vậy thì chị sẽ không vui, em cũng không vui, mà ba cũng không được vui..." Phương Hạo Vân tiếp tục nói : "Yêu thí cứ nói ra.... Em là đàn ông, tất cả để em gánh vác, chị chỉ cần yêu là được... Tin tưởng em, em có năng lực làm cho chị hạnh phúc, cho chị vui vẻ..."

Cau nói cuối cùng của Phương Hạo Vân dường như đã làm lay động con tim của Phương Tuyết Di, tình yêu chôn giấu trong lòng cô nhanh chóng tuôn trào ra.

"Hạo Vân, chị hỏi em, em thật sự yêu chị sao?" Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên hỏi.

"Chị Tuyết Di, em nghiêm túc nói cho chị biết, em thật sự thích chị, thật sự yêu chị..." Phương Hạo Vân không hề nói dối, bởi vì ở chung lâu như vậy rồi, và đối với một người con gái vĩ đại như Phương Tuyết Di, hắn cũng đã động tâm rồi. Trước đó, bởi vì cái quan hệ giả dối của hắn, nên hắn vẫn đè nén tình cảm của mình. Mỗi khi trong lòng có rung động, hắn luôn tự bảo rằng hai người là chị em...

Nhưng bây giờ thì khác, nhất là câu nói kia của Phương Tử Lân, đã phá vỡ tất cả dối trá, làm cho hắn không còn cố kỵ gì nữa. Nguồn: truyentop.net

Những sự thật này đều là giả.

Phương Tuyết Di nao nao, ngơ ngác nhì n Phương Hạo Vân, miệng mấp máy, nhưng đến cuối cùng lại không nói một lời nào.

Phương Hạo Vân thấy vẻ mặt của chị đã dịu đi, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói : "Chị Tuyết Di, chẳng lẽ chị còn không tin lời của em, em đã bao giờ gạt chị đâu? Chị Tuyết Di, đừng do dự, đồng ý với em đi?"

"Chị Tuyết Di, nếu không chiếm được tình yêu của chị, em điên mất" Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân từ eo của cô chậm rãi chạy xuống, đặt lên cái mông của cô mà xoa nắn. Kinh nghiêm lên giường của Phương Hạo Vân rất phong phú, đương nhiên là hiểu cách trêu chọc đàn bà rồi.

Có đôi khi, lòng của phụ nữ đúng là cần một ít chất xúc tác để thúc giục.

Cảm nhận được hơi nóng truyền lên từ mông, hai má của Phương Tuyết Di ửng đỏ lên, khẽ cáu một tiếng : "Tiểu sắc lang, không cho em sờ bậy... Chị là chị của em..."

Không có quan hệ huyết thống, hơn nữa sự giả tạo kia cũng không còn nữa, Phương Hạo Vân cũng không để ý đến lời nói của cô luôn, bàn tay to vẫn tiếp tục xoa nắn cặp mông của cô.

Tuy rằng vẫn còn cách một lớp vãi, nhưng tay của hắn đã có thể cảm nhận được sự co dãn mềm mại của cặp mông rồi.

Kinh nghiệm nói cho Phương Hạo Vân biết, đàn bà luôn thích nói ngược với những gì mình đang nghĩ, cho nên khi nói không muốn, tức là trong lòng đang khát vọng mãnh liệt.

"Chị Tuyết Di, mông của chị rất gợi cảm... em thích !" Phương Hạo Vân cố ý trêu chọc.

"Em...." Phương Tuyết Di nói một tiếng, nhưng cô làm gì còn sức để đẩy bàn tay của Phương Hạo Vân ra nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.