"Chị... Hạo Vân, em đang nói bậy gì đó... chị là chị của em..." Phương Tuyết Di làm bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ cáu một tiếng : "Nếu em còn nói bậy, chị đi đó..."
"Khoan đã!"
Phương Hạo Vân nắm lấy tay của Phương Tuyết Di, ánh mắt dừng lại trên cơ thể của cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc : "Chị, không cần lảng tránh, hôm nay em nghiêm túc nói chuyện này với chị. Đây cũng là ý của ba..."
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi, miệng thì thào tự nói : "Là ý của ba..."
Nghĩ đến đây, cô ảm đạm nói : "Hạo Vân, thân thể của ba như vậy rồi, chúng ta có thể không nói việc này trước, chờ thân thể của ba tốt hơn rồi tính không. Chị muốn đi thăm ba..."
Không biết là vì sao, bây giờ Phương Tuyết Di đột nhiên muốn trốn tránh...
Cô từng vô số lần hy vọng Phương Hạo Vân có thể chủ động nói chuyện này với cô, nhưng mà khi chuyện này đến, cô lai lùi bước, cô dường như đã mất đi dũng khí của mình.
Hoặc là, cô sợ hãi kết quả của nó.
"Chị Tuyết Di, thân thể của ba không có vấn đề...Càng vào thời điểm này, chúng ta càng phải bàn về chuyện này... Tâm tư của chị em biết, nhưng tâm tư của em chị chưa chắc đã biết...." Phương Hạo Vân nói : "Cho nên, hai chúng ta hẳn là nên trò chuyện với nhau.... Chị Tuyết Di, đến văn phòng của em nói chuyện, được không?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Phương Tuyết Di hơi động tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974895/chuong-729.html