Chương trước
Chương sau

Mọi người nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi nổi giận, vội vàng ngậm miệng lại, có điều những người to gan một chút vẫn còn len lén đánh giá bộ dáng ăn như heo của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân tuyệt đối không ngờ rằng một nữ cường nhân như Nguyệt Nha Nhi lại có tay nghề nấu ăn cao như vậy. Mặc dù là Phương Hạo Vân đã nếm qua rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng mà vẫn chưa bằng tay nghề của Phương Hạo Vân. Lúc này hắn không nhịn được khen liên tục, là bởi vì những món ăn này bao hàm cả chân tình của Nguyệt Nha Nhi.

"Chí Tôn Bảo, ăn đi... lần đầu tiên chị nấu cho đàn ông ăn đấy.... Đồ ăn này, em phải ăn sạch toàn bộ..." Nguyệt Nha Nhi nói xong, tự tay gấp một món đút vào miệng của Phương Hạo Vân, nói : "Ăn nhiều một chút, còn nhiều đồ ăn lắm..." Lúc nói lời cuối cùng, giọng nói của Nguyệt Nha Nhi đã trở nên mơ hồ.

Phương Hạo Vân biết, buổi tối còn có may mắn chờ hắn.

..........................................

Mấy ngày nay Trần Thanh Thanh rất là không thoải mái, từ ngày Hoàng Kỳ Anh nói chuyện Phương Tuyết Di thầm yêu Phương Hạo Vân đến giờ, trong cô không hề có cái gọi là thư giãn.

Hôm nay, sau khi cân nhắc mãi, cô quyết định tìm đến Trác Nhã để chứng thực cái tin này.

Nếu là giả, cô sẽ không bỏ qua cho Hoàng Kỳ Anh.

Nếu là thật, cô phải đi tìm đến Phương Tuyết Di.

Tóm lại, nếu cô đã biết được chuyện này, thì tuyệt đối không bỏ qua.

Lái xe đến tập đoàn Thịnh Hâm, Trần Thanh Thanh lập tức đi đến văn phòng tổng giám đốc của Trác Nhã. Trác Nhã đang ngồi cúi đầu làm việc, nhìn thấy Trần Thanh Thanh đến, vội vàng đi ra đón.

Trần Thanh Thanh chẳng những là đàn bà của Phương Hạo Vân, mà còn là người phụ trách của tập đoàn Trần thị. Và lúc này, công trình vịnh Kim Thủy là do tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Trần thị hợp tác với nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Thanh Thanh, sao con đến mà không báo cho dì biết... để dì thu xếp một chút..." Trác Nhã chào đón, trông có vẻ rất nhiệt tình.

Trần Thanh Thanh đương nhiên là không dám cao giá trước mặt Trác Nhã rồi, vội vàng nói : "Dì, dì còn khách khí với con cái gì... dì ngồi đi..."

"Thanh THanh, con đến vì chuyện vịnh Kim Thủy hay là chuyện khác..." Trác Nhã dù sao cũng là người lớn, thấy Trần Thanh Thanh tràn ngập tôn kính với mình, cũng không nói thêm gì nữa.

"Là chuyện riêng..."

Trần Thanh Thanh nhìn bốn phía theo bản năng, sau đó đưa mắt nhìn về hướng Trác Nhã, nhỏ giọng nói : "Dì, hôm nay con đến đây, là muốn chứng minh với dì một chuyện, con hy vọng dì có thể nói cho con biết..."

Nói đến đây, Trần Thanh Thanh nhỏ giọng lại nói : " Là chuyện của Tuyết Di và Hạo Vân.... Dì, con và dì đã đều là người một nhà, con cũng không tính vòng vo với dì, có chuyện chúng ta cứ trực tiếp nói thẳng. Nghe nói Tuyết Di yêu Hạo Vân, rốt cục là có hay không?"

Trác Nhã nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trỏ nên xanh mét : "Thanh Thanh... Con nói đúng, chúng ta đều là người một nhà, có việc gì cứ nói thẳng... Con nói cho dì biết trước đi, là ai nói cho con biết?"

"Hoàng Kỳ Anh!" Trần Thanh Thanh thản nhiên nói.

"Là hắn?" Trong đôi mắt của Trác Nhã đột nhiên hiện lên sự tàn nhẫn.

Ánh mắt của Trác Nhã đương nhiên là không thể tránh khỏi con mắt của dì Bạch rồi, chuyện đã thành như vậy, cô hầu như đã có thể xác định, lời của Hoàng Kỳ Anh là thật.

"Thanh Thanh, con là người của Hạo Vân, cũng là con dâu của nhà dì.... Loại chuyện này vốn không thể cho con biết. Nhưng bây giờ con đã biết rồi, con phải có chủ ý, con giúp dì nghĩ biện pháp, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Trác Nhã nghiêm túc nói :" Hiện tại có hai chuyện chúng ta cần phải làm, thứ nhất, chúng ta phải làm cho Tuyết Di hết hy vọng, thứ hai, chúng ta buột Hoàng Kỳ Anh phải ngậm miệng..."

"Chuyện thứ hai dễ làm rồi... Chuyện thứ nhất không dễ giải quyết đâu..." Trần Thanh Thanh là một người đàn bà, và làm đàn bà cô có thể hiểu được tình yêu của đàn bà. Phương Tuyết Di là dạng người nào cô cũng rõ ràng, cô là một người hiểu chuyện, mà người hiểu chuyện lại có thể làm ra loại chuyện này, như vậy có thể thấy được tình cảm của cô dành cho Hạo Vân sâu thế nào.

Cho nên, trong lòng Trần Thanh Thanh tương đối lo lắng.

"Như vậy đi, con bịt miệng Hoàng Kỳ Anh trước, về phần Tuyết Di, dì sẽ nghĩ biện pháp..." Trác Nhã nói.

"Dạ!" Trần Thanh Thanh gật đầu, lập tức nói thêm : "Dì, Hạo Vân biết chuyện này chưa?"

"Biết!"

Trác Nhã cũng không giấu diếm : "Hạo Vân đã sớm biết rồi, nhưng nó là người hiểu chuyện... Nếu không dì cũng không có biện pháp xử lý chuyện này..."

"Dì, dì có biết tâm tư của Hạo Vân không?" Trần Thanh Thanh đột nhiên hỏi.

Trác Nhã nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên không vui : "Thanh Thanh, ý của con là trong lòng Hạo Vân có suy nghĩ gì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.