Chương trước
Chương sau

Tố Tố, em tốt nhất là nên hiểu rõ ràng... cơ hội ngay trước mắt, một bước lên trời, một bước ngã ngựa, hoàn toàn là do quyết định của em..." Tôn giả liếc nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý : "Em hy vọng hắn có thể thay đổi được vận mệnh của Bạch gia, đó là điều không có khả năng..."

"Đây là chuyện của tôi, không cần ông lo!" Dì Bạch mỉm cười nói : "Tôi tin tưởng Hạo Vân, tôi tin tưởng ánh mắt của tôi... Lão bất tử, nêu tôi là ông, thì tôi đã sớm rời khỏi Thiên Phạt thành đi chơi bên ngoài rồi... Nếu không phải nghĩ đến việc Bạch gia có thẹn với ông, thì mười năm trước tôi đã ra tay giết ông rồi..."

"Hừ!"

Lão bất tử cười lạnh một tiếng, nói : "Em cũng biết các người có lỗi với anh... Nếu đã có lỗi, vậy vì sao không nghĩ biện pháp bù lại... Tố Tố, nói thật cho em biết, anh đã hết hy vọng với Bạch gia rồi... Anh cũng không còn lòng nhìn Thiên Phạt thành nữa... Lần này rời núi, anh chỉ có một mục đích, đó chính là trả thù"

"Cút!"

Phương Hạo Vân xuất Thiên Phạt ra, dưới sự hỗ trợ của Thiên Phạt đã đẩy lực lượng toàn thân lên đến cực hạn, trong đôi mắt hiện ra sát khí dày đặn, tức giận nói : "Lập tức cút ngay cho tôi, nếu không thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn..."

"Chỉ dựa vào ngươi?" Tôn giả cười khinh thường :" Thằng nhóc con, ra tay với ta, ngươi còn non lắm... Nếu ngươi luyện thêm mười năm nữa thì còn có năng lực liều mạng với ta... Bây giờ, ngươi không được"

Tôn gia cười lạnh nói : "Ngươi cũng biết, Tố Tố bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, các ngươi đến với nhau, tuyệt đối không xứng... Tố Tố là của ta, Nguyệt Nha Nhi cũng là của ta. Nể mặt hai nàng, ta có thể tha cho ngươi, ngươi rời khỏi Thiên Phạt thành đi..."

"Lão bất tử... tôi thấy ông đúng là càng ngày càng hồ đồ, ông cảm thấy rằng ông thật sự có thể dùng một tay che trời sao?" Phương Hạo Vân nói : "Tôi đã nắm giữ được bí mật của Thiên Phạt... Tuy rằng không nắm chắc là có thể giết chết ông, nhưng mà tôi có năng lực thí mạng với ông, nếu ông không tin, bây giờ chúng ta thử xem..."

Lúc nói chuyện, Phương Hạo Vân đồng thời vận dụng tất cả lực lượng toàn thân và Thiên Phạt, đẩy lên một điểm giới hạn mới.

Khí thế cường đại như vậy không khỏi làm cho tôn giả nhíu mày, hắn nhìn dì Bạch như hổ đang rình mồi bên cạnh, lại nhìn Phương Hạo Vân đang đằng đằng sát khí. Cuối cùng vẫn quyết định rời đi.

Hắn vẫn còn luyến tiếc cái mạng của mình.

Trước khi nắm chắc tuyệt đối, hắn không muốn mạo hiểm.

"Hừ!"

Tôn giả hừ lạnh một tiếng, nói : "Hôm nay ta còn có việc, đi trước. Nước chảy nhưng núi không chuyển, chúng ta còn gặp mặt..." Vừa dứt lời, thân hình của tôn giả giống như một quả cầu lửa lao lên trời, trong nháy mắt đã biến mất tại chân trời.

Phương Hạo Vân âm thầm cắn lưỡi, lão bất tử quả nhiên cũng có bản lĩnh thật.

"Hạo Vân... Con thật sự nắm giữ bí mật của Thiên Phạt?" Dì Bạch bước đến gần hỏi.

"Không có!"

Phương Hạo Vân lắc đầu, thành thật nói : "Một số chổ quan trọng vẫn chưa rõ... Bây giờ con có thể khẳng định rằng trong Thiên Phạt đang ẩn chứa một lực lượng cường đại vô cùng. Nhưng mà làm cách nào vận dụng toàn bộ lực lượng này thì con không biết... Cuối cùng con vẫn cảm thấy rằng, trong cái này dường như đang thiếu cái gì đó..."

"Dì biết!"

Dì Bạch làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Thật ra dì biết nên làm thế nào để con nắm giữ hoàn toàn bí mật của Thiên Phạt, nhưng bây giờ dì vẫn chưa thể nói cho con biết.... Hạo Vân, có phải con đã biết được cái gì đó từ miệng của Nguyệt Nha Nhi không?"

"Dạ!"

Phương Hạo Vân gật đầu : "Dì... không, Tố Tố, từ hôm nay trở đi, cứ để con che chở dì, bảo vệ dì... Tuy rằng con không phải là đối thủ của dì. Nhưng con sẽ cố gắng. Mặc kệ là nói thế nào, con cũng sẽ không để cho dì bị tổn thương..."

Dì Bạch nghe vậy, trong đôi mắt hiện lên những dòng nước.

Dì Bạch không thích rơi lệ, nhưng hôm nay, dì đã để lại những giọt nước mắt hạnh phúc.

Tuy rằng dì là sự tồn tại vô địch tại Thiên Phạt thành, tại Bạch gia. Nhưng làm một người phụ nữ, dì cũng vô cùng hy vọng có được sự che chở và an ủi của đàn ông.

Phương Hạo Vân đi đến trước mặt dì Bạch, lấy ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt dì, sau đó, ôm lấy thân hình nhỏ bé kia, cảm thụ mùi thơm quen thuộc : "Dì Tố, dì yên tâm, con sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện của Thiên Phạt thành, mấy ngày nay, dì ốm đi nhiều rồi...."

Dì Bạch không nói gì, chỉ dựa mình vào ngực hắn, lẳng lặng cảm thụ tình cảm của hắn. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net

Dì Bạch rất rõ ràng số phận của mình, cô nhất định sẽ trở thành nô lệ của Thiên Phạt giả. Đương nhiên, có thể gặp được một người đàn ông đối tốt với cô như Hạo Vân, cũng có thể coi như là may mắn.

Mặc dù là nô lệ, nhưng cô cũng cam tâm tình nguyện.

Phương Hạo Vân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, nói : "Dì Tố, chuyện của dì và Nguyệt Nha Nhi con đã biết hết rồi, các người theo con, có tủi thân cho các người không?"

"Không!"

Dì Bạch mỉm cười : "Đương nhiên là không... Hạo Vân, dì nói cho con một bí mật... Đàn bà Bạch gia trời sinh đã là của con..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.