Chương trước
Chương sau

Phương Hạo Vân hơi mâu thuẫn, nói thật, cô gái Nguyệt Nha Nhi này rất đặc biệt, hắn thật sự không biết là có nên tin hay không tin lời của cô ta?

Nếu chuyện thí hôn là do dì Bạch đề nghị, thì hắn cảm thấy rằng có thể đồng ý. Ngược lại nếu không phải thì sẽ xuất hiện nguy hiểm.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, Nguyệt Nha Nhi làm ra vẻ muốn ăn thịt hắn vậy.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân quyết định tất cả đều thuận theo tự nhiên, nói không chừng nút thắt của Thiên Phạt thành nằm ở chổ này.

Ước chừng khoảng nửa giờ sau, một mùi đồ ăn thơm ngon từ ngoài hành lang bay vào, cái bụng của Phương Hạo Vân không khỏi càu nhàu ngay.

Hắn liền nhìn ra ngoài cửa theo bản năng, và nhnah chóng nhìn thấy hai người nữ hầu dưới sự dẫn dắt của Nguyệt Nha Nhi đi vào phòng, và trên tay họ là một món ăn, và được bày ra trên bàn.

Nguyệt Nha Nhi thấy vẻ mặt tham lam của Phương Hạo Vân, mỉm cười, nhẹ nhàng nói : "Tiểu tình nhân, ăn cơm..."

Phương Hạo Vân cũng không khách khí, vội vàng ngồi vào bàn, thấy đồ ăn trên bàn bốc khói nghi ngút, tất cả đều là những món hắn nói khi nãy, và nấu khá là ngon.

Và cơn thèm ăn của Phương Hạo Vân liền nổi lên.

Có điều, Phương Hạo Vân nhanh chóng phát hiện ra, tuy rằng đồ ăn trên bàn rất nhiều, nhưng trên bàn chỉ có một bộ chén đũa.

"Chị gái xinh đẹp... chẳng lẽ chị không tính ăn cơm sao?" Phương Hạo Vân chần chờ hỏi.

Nguyệt Nha Nhi ôn nhu nói : "Chị không đói... những món này tất cả đều là của cậu... Tiểu tình nhân, chị phải nhắc nhở cậu, làm chồng của chị, cậu phải ăn hết toàn bộ đồ ăn trên bàn, không chừa một miếng lại nhé, nếu không thì chị sẽ cho rằng em không tôn trọng chị, và chị sẽ trừng phạt cậu..."

Phương Hạo Vân cười nói : "Trừng phạt gì?"

"Đến lúc đó cậu sẽ biết..." Nguyệt Nha Nhi cười mờ ám, không nói gì hết, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, nhìn xem hắn ăn thế nào.

Ai sợ ai? Đừng tưởng Phương Hạo Vân nhỏ gầy, nhưng mà sức ăn cũng không nhỏ.

Bình tĩnh mà xem xét, đồ ăn trên bàn ước chừng đủ cho năm người bình thường ăn, một mình hắn tuyệt đối có thể quất sạch, không có vấn đề gì.

Phương Hạo Vân ăn như cọp đói vậy, không xứng với tướng mạo anh tuấn của hắn chút nào.

Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng ngồi một bên, mỉm cười nhìn hắn ăn.

Thịt kho tàu, bào ngư, cua áp chảo.... Phương Hạo Vân bắt đầu dọn từng món, làm cho Nguyệt Nha Nhi nhìn mà trợn tròn mắt.

"Cậu là quỷ chết đói à?" Nguyệt Nha Nhi buồn bực, vốn nghĩ rằng làm nhiều đồ ăn như vậy, cố ý trêu đùa Phương Hạo Vân một chút, kết quả là người ta ăn rất ngon.

Phương Hạo Vân ăn như là giặc đói vậy, vèo một cái đã hết, chỉ sau một hồi, cả bàn đồ ăn đã bị quất sạch.

Thỏa mãn buông chén xuống, Phương Hạo Vân cười nói : "Em yêu, cảm ơn em, bây giờ em có nên đi rửa chén hay không.... À đúng rồi, bây giờ anh còn muốn uống chút gì đó..."

Nguyệt Nha Nhi buồn bực, lẩm bẩm thu dọn chén đũa, sau đó rót cho Phương Hạo Vân một tách trà, trong tách trà có vài lá trà đang nổi phập phềnh, tỏa ra mùi thơm ngát.

"Tiểu tình nhân, đây là lá trà ở Tuyết Sơn đó ... người bình thường muốn uống chị cũng không cho đâu..." Nguyệt Nha Nhi khẽ cáu một tiếng, nói : "Cậu là heo à...."

Phương Hạo Vân cũng không để ý đến sự bỡn cợt của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà, không khỏi thầm khen, quả thật là trà ngon. T

Ăn ngon, uống cũng ngon.

Có một người vợ như vậy, thật ra cũng không tồi.

Có điều nhớ đến hợp đồng này, Phương Hạo Vân liền cảm thấy đau đầu. Miệng nằm trên mặt của cô ta, cô ta nói không hợp lý thì chính là không hợp lý, người khác cũng không có biện pháp.

Có điều, cẩn thận nghĩ lại, chơi với cô ta một chút cũng không tồi.

Dù sao thì trong việc thí hôn này, hắn cũng không có bị tổn thất.

Nguyệt Nha Nhi dường như muốn làm một người vợ tốt, cô tận tình thu dọn chén đũa, sau đó tự mình rót cho Phương Hạo Vân một ly trà mới.

Sau khi xong việc, cô cười hì hì nói : "Thật ra làm vợ cũng không tồi..."

"Đúng vậy, làm chồng cũng không tồi!" Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Chị gái xinh đẹp, trà của chị còn không. Lát nữa lúc tôi đi, lấy theo một ít được chứ?"

Lời này vừa nói ra, Nguyệt Nha Nhi lập tức nhíu mày : "Cậu nghĩ thật đẹp, cho dù là dì Bạch của cậu muốn, chị cũng chưa cho nữa là... Trừ phi... trừ phi thí hôn thành cậu, cậu thật sự trở thành chồng của chị..."

"Xem ra vì lá trà, tôi phải cố gắng rồi!" Phương Hạo Vân cười nói.

"Cố gắng hay không cố gắng là chuyện của cậu, bây giờ là phải ký hợp đồng trước..." Nguyệt Nha Nhi lấy ra một cái hợp đồng không biết đã chuẩn bị từ lúc nào.

Phương Hạo Vân buồn bực nói : "Chị có âm mưu hả?"

"Đúng vậy... đúng vậy..." Nguyệt Nha Nhi cũng không giấu diếm, cười hì hì nói : "Là như vậy, chị đã muốn tìm một người đàn ông từ sớm rồi, nhưng mà vẫn chưa tìm thấy người nào thích hợp cả. Tiểu thư đề cử cậu với chị, cho nên chị tính thử xem thế nào, tuy rằng đây là hợp đồng cũ, nhưng chị rất hài lòng với điều khoản bên trong... đi thôi, hết mưa rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện..."

Nói xong, Nguyệt Nha Nhi uốn eo nhỏ, xoay người bước ra ngoài, giữa không trung, dưới ánh sáng rực rỡ, trông rất là đẹp mắt.

Hơn nữa, sau cơn mưa, trong không khí cũng trở nên thơm ngát.

Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân cảm thấy phiền não trong lòng cũng không còn nữa, làm cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Tiểu tình nhân, xem ra cậu vô cùng hài lòng ở đây... Nghe chị, từ hôm nay trở đi, cậu an tâm ở đây thí hôn với chị đi nha?" Đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi điềm tĩnh nhìn Phương Hạo Vân, hai mắt chuyển động, dường như đã nghĩ ra cái gì đó, hỏi : "Tiểu tình nhân, chị có thể nhìn Thiên Phạt được không?"

"Thiên Phạt?"

Phương Hạo Vân biến sắc, lập tức hỏi : "Trước kia chị chưa thấy à?"

"Đúng vậy!"

Nguyệt Nha Nhi gật đầu : "Thiên Phạt từ trước đến giờ đều do tiểu thư bảo quản, thành chủ không có duyên nhìn thấy, có điều bây giờ cậu đã thành chồng của chị, thì đồ của cậu cũng là đồ của chị, chị xem có sao không?"

"Tôi thì không sao cả, có điều tôi sợ Thiên Phạt không tiếp thu chị..." Thiên Phạt là đồ có linh tính, có đôi khi ngay cả bản thân Phương Hạo Vân cũng không khống chế được. Hơn nữa kinh nghiệm cũng chứng minh, trừ hắn và dì Bạch ra, thì không có người có thể cầm được Thiên Phạt.

"Ông xã tốt, cho người ta nhìn đi mà... người ta tò mò thôi, không có ý khác đâu..." Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy Phương Hạo Vân hơi do dự, vội vàng bước lại ôm lấy cánh tay hắn làm nũng, trong miệng nũng nịu không ngừng, bắt đầu dùng sở trường đặc biệt của con gái, làm nũng!

Phương Hạo Vân không sợ bị đùa giỡn, không bị sợ đâm hay chém, nhưng lại sợ bị con gái làm nũng.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải xuất Thiên Phạt ra : "Chị gái xinh đẹp, Thiên Phạt có thể cho chị coi, nhưng nếu chị không khống chế được, thì chị đừng trách tôi..."

Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy Thiên Phạt, không khỏi sáng mắt lên, vui vẻ nói : "Chị không có ý khác, chị chỉ muốn sờ nó thôi..."

Phương Hạo Vân gật đầu, đưa Thiên Phạt ra.

Chỉ là khi Nguyệt Nha Nhi cầm lên, thân đao của Thiên Phạt đột nhiên run lên, dường như không thích bị một người con gái nắm.

"Thấy không, Thiên Phạt hình như không thích chị" Phương Hạo Vân nói.

Nguyệt Nha Nhi hừ một tiếng, thở phì phì nói : "Có gì đặc biệt chứ, người là sống, vật là chết, chị cũng không tin với năng lực của chị mà không khống chế được thanh đao này..."

Nguyệt Nha Nhi tuy rằng là nữ, nhưng tâm luôn cao khí luôn ngạo. Trong bốn vị thành chủ, thế lực của cô mạnh nhất, công phu của cô cũng sâu nhất. Hôm nay cô quả quyết không để cho một con đao làm khó xử mình.

Phương Hạo Vân thầm giật mình, Nguyệt Nha Nhi quả thật cũng có năng lực, nếu là người bình thường thi đã sớm không chịu nổi, nhưng mà cô ta lại dùng chân khí đối kháng với Thiên Phạt, quả thật rất mạnh.

"Thành thật một chút, phá đao!" Nguyệt Nha Nhi còn tưởng rằng mình đã khống chế được Thiên Phạt, nhưng mà cô nhanh chóng phát hiện ra, chuyện không đơn giản như vậy, thân đao của Thiên Phạt không ngừng truyền ra lực lượng cường đại, muốn tránh thoát sự khống chế của cô.

Phương Hạo Vân cũng không tỏ vẻ gì, hắn chỉ lẳng lặng quan sát nhìn cảnh một người một đao tranh chấp.

"Không được, chị không chịu được..."

Mười phút sau, Nguyệt Nha Nhi rốt cục đã không chống đỡ nổi, khẽ quát một tiếng, buông Thiên Phạt ra.

Thiên Phạt phóng lên cao, thẳng lên tận trời, một luồng sát khí dày đặc và mãnh liệt hầu như che đậy cả bầu trời, khiến cho dân chúng trong Thiên Phạt thành bắt đầu nổi chiến ý lên.

Thiên Phạt xuất hiện tình huống như vậy, ngay cả Phương Hạo Vân cũng có chút bất ngờ.

Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân một cách đầy ý nghĩa, cười cười, người đàn ông mà chị gái chọn quả nhiên không đơn giản.

Đúng l1uc này, Thiên Phạt lao xuống giữa bầu trời, lao vào trong tay của Phương Hạo Vân, và giây phút đó, trong lòng Phương Hạo Vân liền có một cảm giác máu thịt liên thông.

"Tiểu tình nhân, nhanh chóng ký hợp đồng đi... từ giờ trở đi chúng ta là vợ chồng!" Nguyệt Nha Nhi cười cười đưa hợp đồng qua.

Cầm lấy hợp đồng, Phương Hạo Vân thậm chí là không cần nhìn, vung bút lên, ký cái rẹt vào.

"Cậu không muốn nhìn à?" Nguyệt Nha Nhi hơi ngạc nhiên.

"Nhìn cái gì chứ, chị còn có thể ăn tôi à?" Phương Hạo Vân cười hắc hắc : "Đừng tưởng tôi ký hợp đồng rồi thôi, đến lúc đó tôi muốn chơi xấu, chị cũng không có cách nào đâu..."

"Hứ!"

Nguyệt Nha Nhi bĩu môi, không vui nói : "Cậu đó, trước đó chị còn cảm thấy cậu là người thành thật, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng không phải thứ tốt gì.... Được rồi, cậu có thể rời khỏi biệt thự của tôi"

Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân tò mò hỏi : "Có ý gì? Không phải là chị muốn đuổi tôi chứ? Tôi còn muốn ở lại để tối nay sử dụng quyền làm chồng của tôi chứ?"

"Đi chết đi..." Nguyệt Nha Nhi khẽ cáu một tiếng.

"Chị muốn đổi ý?"

"Không phải đổi ý, chỉ là không tiện.... nói thật với cậu, mấy ngày nay bạn của chị đến..." Nói đến đây, sắc mặt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chị nói vậy, cậu hiểu chứ?"

"Hiểu, đương nhiên là hiểu, chị không cần giải thích đâu...." Phương Hạo Vân sợ Nguyệt Nha Nhi nói thêm nữa, vội vàng đáp lại.

"Cậu hiểu là tốt rồi... bây giờ đi đi ... trước đó chị lo là cậu sẽ bị hại, cho nên mới cố ý giữ cậu lại, để bảo vệ cho cậu vài ngày. Nhưng mà bây giờ xem ra, dường như cũng không cần thiết nữa. Thiên Phạt trong tay, trừ phi là tiểu thư hoặc lão bất tử ra tay, còn không thì không ai là đối thủ của cậu..." Nguyệt Nha Nhi nói.

"Tôi lợi hại vậy sao?" Phương Hạo Vân tò mò hỏi.

"Không phải là cậu lợi hại, mà là do Thiên Phạt trong tay cậu lợi hại..." Nguyệt Nha Nhi nói : "Thường nghe tiểu thư nói Thiên Phạt rất lợi hịa, và có linh tính thế nào, hôm nay chị được thể nghiệm rồi, cậu biết không? Hầu như chị đã dùng hết tu vi toàn thân rồi, mà vẫn không thể khống chế nó được... Thân đao của nó truyền đến sát khí và sát khí. Thậm chí làm ảnh hưởng cả tâm chí của chị... Chị cũng không biết là cậu đã khống chế nó thế nào?"

"Chị muốn biết sao?" Phương Hạo Vân cười mờ ám. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Muốn!"

Trong đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một tia gian xảo, vội hỏi : "Giữa vợ chồng không có gì gọi là bí mật, cậu nói đi... cậu khống chế Thiên Phạt thế nào?"

"Rất đơn giản, phóng ra theo định kỳ!" Phương Hạo Vân đi qua, đưa miệng lại gần Nguyệt Nha Nhi, nói nhỏ : "Lúc ở cùng với đàn bà, cứ việc phóng thích tình cảm mãnh liệt ra, phóng thích cảm xúc ra, là có thể giải quyết vấn đề"

"Hứ... miệng chó đúng là không mọc được ngà voi..." Nguyệt Nha Nhi tức giận nói : "Trước kia chị mặc kệ, nhưng từ giờ trở đi, cậu đã là chồng của chị, cậu phải tuân thủ nghiêm ngặt. Thành thật với chị, nếu không chị sẽ cắt tiểu Hạo Vân của cậu..." Nói xong, con mắt của Nguyệt Nha Nhi cố ý nhìn xuống dưới đũng quần của Phương Hạo Vân, làm cho Phương Hạo Vân hết hồn.

Phương Hạo Vân làm bộ run giọng nói : "Chị gái xinh đẹp, chị độc ác quá, cắt tiểu Hạo Vân của em, về sau chị cũng không dùng được đâu..."

"Ai cần cậu lo..." Nguyệt Nha Nhi tức giận nói : "Được rồi, cậu có thể đi... đi ra ngoài gây chuyện đi, đi đi... Chỉ cần cậu không gặp lão bất tử, thì sẽ không sao..."

"Lão bất tử, là ai?" Phương Hạo Vân tò mò hỏi.

"Cái này... thôi được, nể tình cậu là đàn ông của chị, chị nói cho cậu nghe cũng không sao... Lão bất tử năm mươi năm trước cũng có thân phận giống cậu, lúc ấy là mẹ của tiểu thư dẫn hắn vào Thiên Phạt thành. Nhưng cuối cùng hắn lại thất bại, không thể thông qua được khảo nghiệm của bốn thành chủ. Sau khi thất bại, hắn may mắn chạy trốn, sau đó không có tin tức. Cho đến mười năm trước hắn đột nhiên xuất hiện, công lực tăng lên rất nhiều, luôn mồm nói là phải đòi lại công bằng của khi đó... Lúc ấy mẹ của tiểu thư đã qua đời rồi... Bởi vì tiểu thư có dung mạo rất giống mẹ, cho nên lão bất tử đã muốn cưới tiểu thư làm vợ, thống lĩnh Thiên Phạt thành. Cuối cùng, dưới sự liên hợp của bốn thành chủ đã đánh bại được hắn... chỉ là cẩn thận mấy cũng có sai sót, khi đó hắn lại chạy thoát. Từ đó về sau, thỉnh thoảng hắn lại xuất hiện, và mỗi lần đều bị chúng ta đánh lui, ba năm gần đây hắn không xuất hiện nữa, nghe nói là đang tu luyện công phu lợi hại nào đó..." Nguyệt Nha Nhi đem tất cả tình huống nói ra.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, âm thầm nhíu mày : "Người này đáng để đồng tình thật..."

"Đúng vậy, người đáng giận tất có chổ đáng thương..." Nguyệt Nha Nhi thở dài yếu ớt : "Nếu cậu không thể trở thành vương giả cuối cùng, thì kết cục của cậu cũng sẽ giống hắn, hoặc có lẽ là sẽ bi thảm hơn. Đương nhiên, chị nghĩ cậu nhất định có thể thành công, bởi vì Thiên Phạt có liên kết máu thịt với cậu..."

Nói đến đây, Nguyệt Nha Nhi chậm rãi đi đến cạnh Phương Hạo Vân, hôn lên trán hắn một cái, nói : "Đi đi, người đàn ông của em... anh là một kẻ oai phong một cỏi.... không nên ở yên một chổ như vậy..."

Được Nguyệt Nha Nhi hôn một cái khiến cho Phương Hạo Vân rung động, nói : "Anh đi... có chuyện gì cứ nói cho anh biết, anh là người đàn ông của em..."

Nói xong, Phương Hạo Vân liền xoay người bước đi.

Nguyệt Nha Nhi nhìn bóng lưng của Phương Hạo Vân, một hồi lâu sau mới chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt dường như có vẻ phức tạp.

Đi ra khỏi biệt thự của Nguyệt Nha Nhi, trong lòng của Phương Hạo Vân vẫn tràn ngập sự sung sướng.

Dọc đường đi, hắn không ngừng suy nghĩ về cô gái Nguyệt Nha Nhi này, nhớ lại những phút tiếp xúc với cô, tuy rằng không rõ ràng ý đồ của cô gái này, nhưng mà hắn cảm thấy rằng cô ta không có ác ý với mình. Hơn nữa cô gái này rất có thể là em của dì Bạch.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân không khỏi kỳ quái... hai chị em....

"Bậy bậy... mình vô sỉ quá...." Phương Hạo Vân cảm thấy ý nghĩ của mình có vẻ như đang khinh nhờn dì Bạch mà hắn kính trọng nhất.

Chỉ là trong đầu hắn vẫn tồn tại những suy nghĩ mờ ám kia.

Ngay khi Phương Hạo Vân rời khỏi biệt thự của Nguyệt Nha Nhi không lâu, thì chuyện hắn và Nguyệt Nha Nhi thí hôn đã nhanh chóng lan truyền khắp Thiên Phạt thành. Thiên Phạt thành vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên sôi trào lên, và tâm tư của mọi người trở nên khác nhau, có người vui, cũng có người buồn.

Và buồn nhất thì phải kể đến ba thành chủ của chúng ta.

Từ trước đến giờ, tiểu thư là thần tượng thứ nhất trong lòng họ, và Nguyệt Nha Nhi chính là thần tượng thứ hai. Hai cô gái ấy như là hai vị nữ thần tồn tại trong cảm nhận của bọn họ vậy.

Nhưng bây giờ, xuất hiện một thằng nhóc, và liên tiếp khinh nhờn nữ thần của mình, đầu tiên là truyền ra tin đồn mờ ám với tiểu thư, bây giờ lại thí hôn với Nguyệt Nha Nhi.

Tin tức được truyền từ trong Nguyệt thành ra thế này, nghe nói là ván đã đóng thuyền rồi, căn bản là không còn đường lui.

Lần này, người thiếu kiên nhẫn nhất và cũng là người có lòng dạ sâu độc nhất, Tuyết Như Vân, hắn luôn xem Nguyệt Nha Nhi là của riêng của mình. Tuy rằng chỉ là tình đơn phương, nhưng mấy năm nay đúng là không có người đàn ông nào tiếp cận Nguyệt Nha Nhi cả.

Tin tức như vậy truyền ra, làm cho hắn ta không thể nào bình tĩnh được.

Chỉ trong nháy mắt, lòng dạ của hắn trở nên độc ác, bây giờ hắn muốn lột da uống máu Phương Hạo Vân, nghiền xương ra thành tro, để cho Phương Hạo Vân chết không được tử tế.

"Tuyết Sát, dẫn người đi giết hắn, cậu mang tất cả cao thủ của Tuyết Sát đoàn đi giết Phương Hạo Vân cho tôi..." Tuyết Như Vân nổi giận, gân xanh trên mặt nổi lên, khiến cho khuôn mặt trở nên dữ tợn, con mắt vốn thâm thúy bây giờ đã trở nên đỏ rực.

Tuyết Sát là chiến tướng dưới tay của Tuyết Như Vân, cũng là đội trưởng của Tuyết Sát quân đoàn, là một cao thủ đã đột phá Nhâm Đốc hai mạch. Có điều nếu so với Phong Trảm hay Hoa Vô Đức thì Tuyết Sát khó đối phó hơn, vì hắn là một kẻ nham hiểm hơn.

Nhận được lệnh của ông chủ xong, hắn hơi chần chờ : "Thành chủ.... theo tin tức của Nguyện thành thì bây giờ hắn ta là chồng của Nguyệt Nha Nhi.... nếu chúng ta ra tay giết hắn, chẳng phải là muốn chống đối Nguyệt Nha Nhi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.