Phương Hạo Vân nhéo vài cái, thấy Vương Hà không có phản ứng, hắn cũng chẳng còn thú vị gì, ngồi xuống bên cạnh Vương Hà.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân cười nói : "Lúc đầu em nghĩ chị sẽ kêu to, xem ra chị còn xuất sắc hơn em tưởng tượng..."
Vương Hà cười lạnh : "Đây là địa bàn của cậu, cho dù tôi có kêu thì thế nào? Nói cách khác, cho dù tôi có gọi cảnh sát đến thì thế nào? Phương thiếu gia cậu một tay che trời, ngay cả Long gia, Tần gia cũng bi cậu diệt, một cô gái như tôi thì có thể làm thế nào?" Khi Đinh Tuyết Nhu tiếp xúc với Phương Hạo Vân, Vương Hà cũng đã nghe được một số chuyện từ hắn, không thể không nói, chàng trai này rất lợi hại.
Phương Hạo Vân nhún vai, cười nói : "Chị nói cũng đúng... Cho dù là cục trưởng đứng trước mặt em, thi có thể làm được gì? Em chơi đùa với đàn bà của em, ai có thể quản được?"
"Cậu... cậu nói bậy cái gì đó?" Vương Hà hừ nói : "Đừng tưởng rằng đàn bà trong thiên hạ này đều thích cậu..."
"Ý của chị là chị ngoại lệ?"
Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu em đoán không sai, thì chẳng bao lâu sau, chị sẽ chủ động hiến thân mà thôi, hơn nữa còn bị em từ chối..."
"Vô sỉ!"
"Hừ!"
Phương Hạo Vân hừ một tiếng : "Chị Hà, giữa em và chị, ai cao thượng hơn ai hả?"
"Tôi thừa nhận, tôi không phải là người cao thượng, nhưng tối thiểu tôi cũng là một người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974693/chuong-627.html