"Ghê tởm!"
Hàn Tuyết Nhi tức giận nói hai người kia : "Thật không có đạo đức công cộng..."
Phương Hạo Vân cười cười, không nói gì, đây vốn là một hiện tượng trong xã hội. Cái đó gọi là cánh rừng lớn, thú nào cũng có cả. Đừng nói là ở đây, trong công viên, trên đường cái, cũng không thiếu những đôi nam nữ có tư tưởng biến thái làm bậy. Thấy nhiều rồi cũng quen thôi.
Vì không muốn nhìn thấy những chuyện ghê tởm ấy nữa, cho nên Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi đều bước nhanh chân, tìm một tảng đá lớn, dựa lưng vào, hơi nhắm mắt lại, cảm thụ sự mát mẻ do gió núi mang đến.
"Anh Hạo Vân... lưng em mỏi..." Ngồi một hồi, trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hiện lên một tia gian xảo.
"Dựa vào đây..." Thấy trên mặt đá có chổ gập ghềnh, nên Phương Hạo Vân không nghĩ nhiều, kêu cô xích lại gần.
Trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi lại lộ ra một sự ngượng ngùng, một tia hạnh phúc, chui vào lòng ngực của hắn, cái cảm giác an toàn này một lần nữa trổi dậy trong người cô.
Hai người cứ như thế, lẳng lặng ngồi dựa vào nhau...
.................................................. ...
Trưa ngày hôm sau, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Kim Phi, báo về sự tồn tại của Robinson, hắn chỉ âm thầm cười lạnh, xem ra Tần Tử Kiếm vẫn chưa chịu đầu hàng, muốn mượn trợ giúp của võ sĩ chữ Thiên trong gia tộc Morgan để giết mình. Nhưng mà suy nghĩ của hắn ta hơi bị đơn giản, mình bây giờ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974528/chuong-549.html