Mấy ngày nay, từ đại đội trưởng Hà Trác Tiếu, cho tới tiểu đội trưởng Văn Diệp đều đã cẩn thận nói qua về sự hung hiểm của nhiệm vụ lần này cho bọn họ.
Theo như họ nói, nhiệm vụ lần này chín phần chết một phần sống, có điều Trần Thanh Thanh lại không hề sợ hãi chút nào. Ngược lại, ở sâu bên trong nội tâm của cô lại có một cỗ hưng phấn, một loại khát vọng. Cô tới đây là để tôi luyện, nhiệm vụ càng hung hiểm, cô càng có khả năng tôi luyện được nhiều.
Có điều dù sao cô cũng là một nghiên cứu sinh còn đang trong trường, chứ không phải một quân nhân chân chính, cho nên cô cũng có một chút hồi hộp.
Đương nhiên, hồi hộp với sợ hãi là hai chuyện khác hẳn nhau.
Mặc y phục, Trần Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, trong mộng, cô thấy ba mẹ mà mình ngày nhớ đêm mong, cũng thấy gã to xác kia nữa.
Chỉ có điều không biết vì sao, ở trong giấc mơ cô lại không nhìn rõ được khuôn mặt của cái gã to xác đó, hơn nữa, hắn cũng không nói một câu nào với cô cả...
Đúng vào lúc này, hiệu lệnh tập kết đột nhiên vang lên...
Trần Thanh Thanh lập tức liền phục hồi lại tinh thần, vứt bỏ tạp niệm, nắm nắm tay, lẩm bẩm: "Cố lên, cố lên..."
Sau khi ra doanh trại, Trần Thanh Thanh phát hiện ra tổ Tiêm Đao do Mã Long thượng tá dẫn dắt đã sớm tập kết một chỗ, cho dù là tác phong hay quân phục đều vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974288/chuong-430.html