"Cô bé gái…" Trần Thanh Thanh yếu ớt thốt lên một tiếng, sau đó im bặt. Cho đến giờ cô vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt hung ác của cô bé kia trước lúc phát nổ, cô không thể lí giải nổi một đứa trẻ mới mấy tuổi mà làm ra chuyện khó dám tưởng tượng. Hôm nay, cô vừa đối mặt với thần chết, nếu không nhờ Hoạt bộ do Phương Hạo Vân truyền dạy cho cô trước kia, vừa rồi cô đã chết chắc rồi.
"Mẹ kiếp, chính là một trái bom người cảm tử…" Văn Diệp nghe vậy là đoán được ngay nguyên nhân vụ việc, hậm hực nói: "Thanh Thanh, rốt cuộc cô vẫn không có tư chất của một quân nhân."
"Đội trưởng, đừng nói nữa, Thanh Thanh đã bị thương rồi…" Hác San San nghe đội trưởng trách mắng cô bạn thân, lấy hết can đảm, nhăn mặt trả treo: "Nội tâm Thanh Thanh bây giờ đã khó chịu lắm rồi, anh còn mắng cô ấy…"
Văn Diệp điên tiết gầm lên: "Cô im miệng cho tôi, lo băng bó vết thương đi… Thanh Thanh, hôm nay tôi buộc phải trách phạt cô nghiêm túc mới được. Cô quên mất những lời căn dặn của tôi trước lúc xuất phát rồi hả? Chiến đấu trong rừng rậm kiểu này, ngoại trừ đồng đội của mình ra, tất cả những người khác đều là kẻ địch, cho dù đó là phụ nữ hoặc trẻ con."
Trần Thanh Thanh cúi đầu buồn bã, ngầm hối hận trong lòng, đúng là đội trưởng có nói những lời này, khi đó cô không hề ý thức được tầm quan trọng của những lời dặn, chỉ nghĩ đó là dặn dò thủ tục trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974240/chuong-407.html