Chương trước
Chương sau

Nhưng việc Bạch Văn Sơn đến nhà so với dự liệu của Phương Hạo Vân trễ mất rất lâu. Theo như hắn thấy, chú Bạch nên từ một tháng trước đã đến tìm hắn nói chuyện rồi mới phải.

Đương nhiên, điều này chứng tỏ Bạch Văn Sơn đang mâu thuẫn nội tâm, bằng không đã không đến tìm gặp hắn muộn như thế.

Ngược lại với vẻ nhiệt tình của Phương Hạo Vân, Bạch Văn Sơn tỏ thái độ dửng dưng, ánh mắt ông nhìn vào hắn thậm chí có phần lạnh lùng chán ghét.

Về việc này, Phương Hạo Vân không hề tỏ ra có chút ít không vừa lòng, phản ứng của Bạch Văn Sơn là bình thường, dù gì ông cũng là bậc sinh thành của Bạch Lăng Kỳ, con gái ông cùng chia sẻ trái tim một người đàn ông với cô gái khác, chuyện tày trời như thế này đối với một người cha mà nói thật khó mà chấp nhận.

"Chú Bạch, chú ngồi một lát, cháu đi pha trà cho chú…" Biết được Bạch Văn Sơn thích uống trà từ miệng bạn gái, Phương Hạo Vân cố tình xin Trần Thiên Huy cho một hộp cực phẩm đại hồng bào để lấy lòng nhạc phụ tương lai.

"Tôi không phải đến đây để uống trà, cậu cũng đừng đánh trống lảng, tôi biết cậu là một thanh niên thành đạt bận rộn nên cũng không muốn làm mất thời gian quý báu của cậu, tôi chỉ nói vài câu rồi về liền…" Bạch Văn Sơn gọi Phương Hạo Vân quay lại, hiển nhiên ông không muốn uống trà của hắn, trước kia ông nhìn Phương Hạo Vân thấy chỗ nào cũng vừa mắt, nhưng bây giờ thì khác, nhìn thấy hắn là Bạch Văn Sơn nghĩ tới tên Trần Thế Mỹ phụ bạc trong lịch sử…

"Vâng!" Phương Hạo Vân bất đắc dĩ quay lại, không đi rót nước nữa, hắn ngồi xuống đối diện Bạch Văn Sơn, vẫn cố giữ nụ cười lịch thiệp trên môi, cúi đầu nói: "Chú Bạch, việc đó chú đã biết hết rồi, sự tình trong chuyện ấy tin chắc Kỳ cũng đã nói với chú, chú…"

"Được rồi!" Bạch Văn Sơn không khách sáo ngắt lời hắn, lạnh lùng hỏi: "Đừng nói những câu vô bổ ở đây nữa, tôi tới đây là muốn hỏi thử cậu, rốt cuộc cậu có thật lòng yêu con Kỳ nhà tôi không?"

"Tất nhiên là thật lòng chứ ạ, thật đến nỗi không có gì có thể thật hơn…" Phương Hạo Vân nói như thề thốt, hắn nói nhanh không cần suy nghĩ nhưng từng câu từng chữ đều xuất phát từ thâm tâm. Bạch Lăng Kỳ là cô gái đầu tiên khiến hắn động lòng yêu mến từ khi thay đổi khuôn mặt bắt đầu cuộc sống mới, tấm lòng hắn đối với cô tuyệt đối là chân thật, điều này không cần phải nghi ngờ. Còn về Trương Mỹ Kỳ, đó là một tai nạn ngoài ý muốn.

"Nói bậy!" Bạch Văn Sơn là người hiền lành, nhưng gần đây ông thường hay tức giận vô cớ. Ông chỉ tay vào Phương Hạo Vân, hậm hực nói: "Toàn nói lời xằng bậy, nếu cậu thật lòng yêu con Kỳ nhà tôi, sao lại để một cô Trương Mỹ Kỳ xen vào hả? Phương Hạo Vân, tôi từng đánh giá cậu là một thanh niên tốt, nhưng cậu lại làm tôi thất vọng, vô cùng thất vọng."

"Chú Bạch, chú nghe cháu giải thích, chuyện giữa cháu và chị Mỹ Kỳ tuyệt đối không đơn giản như chú nghĩ đâu ạ… Giữa cháu và chị Mỹ Kỳ…" Phương Hạo Vân nhẫn nại định lựa lời giải thích thêm, cửa ải của Bạch Văn Sơn sớm muộn gì cũng phải vượt qua.

"Được rồi, cậu không cần giải thích nữa, chuyện giữa hai cô cậu tôi đã biết hết rồi." Ánh mắt Bạch Văn Sơn thoáng lộ vẻ tức giận, gằn giọng hỏi: "Nói đi, cậu dự định làm thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn một chồng hai vợ thật sao? Phương gia của cậu tuy giàu có thật đấy, nhưng cậu cũng đừng quên đây là xã hội văn minh có pháp luật rõ ràng, vi phạm luật hôn nhân gia đình là có tội, đừng tưởng cậu có tiền mà xem thường pháp luật nhé, coi pháp luật như rác rưởi bỏ qua một bên là không được đâu…"

Nói thật lòng, Phương Hạo Vân không đồng ý với những lời này của Bạch Văn Sơn. Tiền đúng là không phải vạn năng, nhưng trong rất nhiều trường hợp, đúng là có thể dùng tiền mua được đặc quyền đặc lợi.

Theo như hiểu biết của Phương Hạo Vân, trong giới thượng lưu ở thành phố Hoa Hải, những trường hợp một chồng hai vợ, thậm chí nhiều vợ hơn đều tồn tại ngang nhiên trước pháp luật, thậm chí còn làm được giấy chứng nhận hôn nhân hợp pháp nữa kìa, tất nhiên cũng có một số cô gái tình nguyện làm tình nhân không cần danh phận.

Chỉ là hắn không thể cãi lại Bạch Văn Sơn, dù gì ông không phải loại người đó, nếu nói cho ông nghe ông cũng chưa chắc tin, còn tin rồi chưa chắc đã chấp nhận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

"Chú Bạch, xin chú tin vào cháu, cháu sẽ mang lại hạnh phúc cho Kỳ!"

Phương Hạo Vân nói ra câu này có phần giống như hứa hẹn chuyện xa vời, nhưng câu trả lời này hắn xuất phát từ tấm lòng chân thành, dù là Bạch Lăng Kỳ hay Trương Mỹ Kỳ, hắn đều sẽ thật lòng đối đãi họ.

"Hừ!" Bạch Văn Sơn thở hắt ra, trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, tức tối nói: "Những lời lẻo mép ai mà không biết nói chứ, tôi không phải là các cô gái ngây thơ, cậu nói những lời này với tôi vô ích, tốt nhất là cậu có hành động thực tế hơn cho tôi thấy, bằng không đừng hòng qua được ải của tôi."

Hôm nay Bạch Văn Sơn chịu đến đây thật ra trong lòng đã thừa nhận mối quan hệ giữa con gái ông và Phương Hạo Vân, chỉ có điều ông là một người cha, dù sao cũng phải tranh thủ chút quyền lợi cho con mình mới được.

"Chú Bạch, tin chắc chú đã biết, chị Mỹ Kỳ không cần danh phận gì…" Phương Hạo Vân từ tốn giải thích một tiếng.

"Tôi nói rồi, tôi cần một số thứ thực tế hơn kìa…"

Bạch Văn Sơn thấy Phương Hạo Vân không hề nói vào trọng tâm vấn đề, mất hết kiên nhẫn quyết định nói thẳng ra: "Phương Hạo Vân, chuyện giữa cậu và con Kỳ, tôi có thể đồng ý, nhưng cậu phải hứa với tôi hai điều kiện, bằng không thì miễn nói tiếp."

Có điều kiện đặt ra là tốt, Phương Hạo Vân vội dò hỏi ngay: "Chú Bạch, chú cứ nói ra điều kiện đi ạ."

"Rất đơn giản!"

Bạch Văn Sơn trở nên nghiêm túc hẳn lên, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói: "Để đảm bảo chỗ đứng của con gái tôi trong Phương gia của cậu, cậu phải cho nó nắm giữ 10% cổ phần của tập đoàn Thịnh Hâm trước khi làm đám cưới."

Tập đoàn Thịnh Hâm trị giá trên thị trường chứng khoán bao nhiêu Bạch Văn Sơn không hề hay biết, ông chỉ biết tập đoàn Thịnh Hâm là một tập đoàn lớn rất giàu có… Tuy đưa ra yêu cầu này có hơi giống một cuộc giao dịch, nhưng ông cũng vì muốn tốt cho con gái. Trong mắt ông, Phương Hạo Vân chính là một công tử ưa thói trăng hoa, đã có một Bạch Lăng Kỳ, giờ xuất hiện thêm Trương Mỹ Kỳ, khó đảm bảo sau này sẽ không có Thư Kỳ, Lý Nhã Kỳ… Thế mới nói, nắm một ít quyền lực kinh tế trong tay mới có thể yên tâm trao con gái cho hắn được.

Câu này nói ra, Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày không vui.

Ngập ngừng giây lát, hắn hỏi: "Chú Bạch, cho cháu hỏi đây là ý của chú hay là ý của cả gia đình chú ạ. Chú đưa ra điều kiện này với cháu, Kỳ có biết không?"

"Cái này cậu không cần biết…" Bạch Văn Sơn trừng mắt nói: "Cậu chỉ cần nói với tôi cậu chấp nhận hay không chấp nhận là được rồi. Nếu cậu chấp nhận thì tôi đồng ý mối quan hệ giữa cậu và con Kỳ, còn cậu từ chối thì từ nay đừng qua lại với con gái tôi nữa."

Nghe Bạch Văn Sơn nói thế, Phương Hạo Vân tỏ vẻ không vui, hắn và Bạch Lăng Kỳ thật lòng yêu nhau, sao lại để tiền bạc xen lẫn vào chứ?

Nếu không phải nể tình Bạch Văn Sơn là cha của bạn gái, phen này e rằng Phương Hạo Vân sẽ nổi giận, hắn nhẫn nhịn nói: "Chú Bạch, chú làm vậy là sỉ nhục tình yêu giữa cháu và Kỳ."

"Nói bậy!" Bạch Văn Sơn tức tối quát lên: "Kẻ sỉ nhục tình yêu là cậu mới đúng, bây giờ đã vào thời đại nào rồi còn muốn một chồng hai vợ hả? Đúng là hoang đường."

"Thôi, cháu không tranh cãi với chú nữa…" Phương Hạo Vân không muốn nổi giận, Bạch Văn Sơn là cha của Bạch Lăng Kỳ, nhỡ làm ông phật lòng thì rắc rối to, hắn đâu thể nào bắt bạn gái lựa chọn giữa bạn trai và cha ruột được.

"Cậu mau cho tôi câu trả lời đi." Bạch Văn Sơn hối thúc: "Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không? Đều là đàn ông với nhau, cậu phải quyết đoán lên chứ."

"Chú Bạch, chú có biết 10% cổ phần của tập đoàn Thịnh Hâm trị giá bao nhiều trên thị trường chứng khoán không ạ?"

Phương Hạo Vân cố giữ bình tĩnh nói: "Nói thật luôn với chú, việc này hiện nay cháu không làm chủ được, cháu phải bàn lại với ba mẹ, tất nhiên ý của cháu rất vui lòng làm vậy, tài sản của cháu cũng là của Kỳ cơ mà…"

Phương Hạo Vân không nói dối, nếu phải đưa 10% cổ phần cho Bạch Lăng Kỳ hắn cũng rất vui lòng, dù sao trong tương lai Kỳ cũng là vợ hắn. Chỉ có điều tập đoàn Thịnh Hâm hiện nay vẫn chưa thuộc về hắn, việc này phải do Phương Tử Lân quyết định, nên nhớ ngay cả con gái ruột Phương Tuyết Di vẫn chưa được ông cho nắm giữ 10% cổ phần đấy.

"Tôi cho cậu thời gian 3 ngày, sau 3 ngày cậu phải cho tôi câu trả lời chính xác."

Bạch Văn Sơn không dám dồn ép người ta quá đáng, dù gì việc này liên quan đến hạnh phúc suốt đời của con gái, tất nhiên theo cách nghĩ đơn giản của ông, chỉ cần nắm được đại quyền kinh tế, địa vị của con gái sẽ được đảm bảo.

"Vâng!" Phương Hạo Vân khẽ gật đầu.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Chú Bạch, chú nói có hai điều kiện cơ mà? Còn điều kiện thứ hai là gì ạ?"

Từ điều kiện thứ nhất, Phương Hạo Vân có thể đoán ra điều kiện thứ hai không hề dễ thực hiện, nhưng dù sao hiện nay cũng không thể trốn tránh, cứ nghe nhạc phụ tương lai nói hết rồi tính sau vậy.

Bạch Văn Sơn liếc xéo Phương Hạo Vân, nói: "Đi pha trà cho tôi uống cái đã, lải nhải với thằng tiểu tử này nãy giờ, tôi khát khô cổ rồi…"

Phương Hạo Vân chịu chấp nhận cho Kỳ 10% cổ phần tập đoàn Thịnh Hâm, trong lòng Bạch Văn Sơn dễ chịu hơn nhiều nên thái độ cũng cải thiện hơn đôi chút.

"Vâng!" Phương Hạo Vân thấy sắc mặt Bạch Văn Sơn từ tối sầm từ từ giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy đổ lá trà đại hồng bào ra pha một ly to, lễ phép dâng lên cho nhạc phụ tương lai.

"Trà ngon!"

Bạch Văn Sơn rất thích uống trà, tuy ông không hiểu gì về trà đạo, nhưng uống trà suốt bao nhiêu năm qua, trà ngon trà dở kể ra ông cũng biết phân biệt. Loại trà ông uống chưa vào miệng đã có mùi thơm nồng xộc vào mũi, đúng là trà cực phẩm thượng hạng, suốt mấy mươi năm uống trà, đây là lần đầu tiên ông được thưởng thức loại trà ngon như vậy.

Tất nhiên, đầu óc Bạch Văn Sơn vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, ông không dễ dàng bị chút ân cần của Phương Hạo Vân hạ gục, tranh thủ nhiều lợi ích hơn cho con gái, đó là trách nhiệm của người làm cha như ông.

"Chú Bạch, bây giờ chú có thể nói cho cháu nghe điều kiện thứ hai rồi chứ?" Phương Hạo Vân nôn nao muốn biết ngay.

"Vội gì hả? Để tôi uống thêm vài ngụm trà đã…" Bạch Văn Sơn tỏ ra rất thích loại cực phẩm đại hồng bào này, ông lo thưởng thức trà ngon, bỏ mặc Phương Hạo Vân sang một bên.

Phương Hạo Vân mừng thầm trong bụng, xem ông thích cực phẩm đại hồng bào như vậy, lát nữa tôi hối lộ cho ông một hộp, để xem sau này ông còn ghét tôi nữa không nào?

"Hạo Vân, nghe nói cậu muốn sinh một đứa con với Trương Mỹ Kỳ, có chuyện này không?" Bạch Văn Sơn cầm luôn ly trà trên tay không chịu đặt xuống bàn, thản nhiên hỏi.

Phương Hạo Vân ngớ người ra giây lát, hắn hiểu Bạch Lăng Kỳ đã bắt đầu đả thông tư tưởng với người thân trong gia đình cô rồi, từ thái độ của Bạch Văn Sơn có thể thấy tình hình không tồi tệ như hắn tưởng.

"Chú Bạch, nếu Kỳ đã nói với chú rồi thì cháu không giấu chú nữa, đúng là cháu có dự định đó… Đáng lí ra cháu nên sinh con với Kỳ trước, nhưng hiện nay Kỳ vẫn còn đi học, nên…"

Nói đến đây, Phương Hạo Vân dừng lại, hỏi: "Chú Bạch, chuyện này có liên quan đến điều kiện thứ hai của chú à?"

"Tất nhiên rồi!" Bạch Văn Sơn thừa lúc Phương Hạo Vân nói chuyện uống thêm một ngụm trà.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ giây lát, dè dặt hỏi: "Chú Bạch, nếu như cháu đoán không lầm, điều kiện thứ hai của chú chắc liên quan đến mấy đứa con đúng không ạ?"

"Cậu nói thử suy nghĩ của cậu cho tôi nghe trước nào…"

Phương Hạo Vân nhìn thẳng vào mắt Bạch Văn Sơn, nói ra suy nghĩ trong đầu mình: "Chú Bạch, chắc chú định đề cập với cháu sau này sẽ do con của Kỳ hay con của chị Mỹ Kỳ thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm từ tay con đúng không?"

"Thằng tiểu tử này kể cũng thông minh nhỉ? Ý của tôi đúng là như vậy…" Bạch Văn Sơn không hề giấu giếm, gật đầu xác nhận.

"Chú Bạch, bây giờ nói những chuyện này có sớm quá không?" Phương Hạo Vân bức bối trong lòng, hiện nay thân phận mới của hắn còn chưa tới 20 tuổi, hắn còn chưa thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm, thế mà lại đề cập đến con của hắn do ai thừa kế, đúng là lo bò trắng răng.

"Không sớm chút nào hết!"

Bạch Văn Sơn có cách nghĩ của riêng ông, tuy bây giờ đã là xã hội văn minh hiện đại, nhưng các gia đình danh gia vọng tộc như Phương gia, mẹ có địa vị nhờ con cái không phải là không tồn tại. Tuy Trương Mỹ Kỳ không cần danh phận, nhưng nếu như cô sinh được đứa cháu trai đích tôn cho nhà họ Phương, vậy đứa con của cô đương nhiên sẽ là người thừa kế hàng đầu, lợi ích của con gái ông sẽ bị xâm hại…

Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, đứa con còn chưa sinh ra, thế mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện đau đầu cần giải quyết rồi, vấn đề này đúng là hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

"Hạo Vân, cậu bắt buộc phải hứa với tôi, sau này đứa con thừa kế hàng đầu phải là con trai do cậu và con Kỳ sinh. Tất nhiên, nếu con Kỳ sinh toàn con gái, điều đó có nghĩa là ý trời sắp đặt, tôi không còn lí do gì để trách cậu." Bạch Văn Sơn nghiêm túc nói: "Điều kiện thứ hai này tôi chỉ cần một lời hứa của cậu thôi."

Phương Hạo Vân ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu chắc nịch: "Thôi được, cháu hứa với chú."

Nói thật lòng, điều kiện thứ hai của Bạch Văn Sơn nhanh nhất cũng phải mấy chục năm sau mới xảy ra, Phương Hạo Vân không hề tính toán quá xa như thế.

Trước dịp tết Trung Thu năm nay, hắn phải trải qua thử thách lớn nhất trong cuộc đời, có thể thuận lợi vượt qua hay không còn chưa biết trước được, chuyện của mấy chục năm sau cứ mặc kệ nó, hứa trước tính sau vậy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.