Chương trước
Chương sau

Có phải gã đã sơ ý không ? Tuy trong lòng không rõ tại sao, nhưng tay trái của Phương Hạo Vân cũng không có ý muốn dừng lại, mặc cho đối phương có là sơ ý, hay là không có phản ứng, hắn cũng đã quyết định sẽ không dừng đòn tấn công giữa chừng, cứ cho là hắn thật có thể giết được Hilton hắn cũng bỏ mặc…

Sự thật lại không đơn giản như vậy, đúng vào lúc tay của Phương Hạo Vân sắp ập đến Hilton, đã xảy ra một chuyện không thể ngờ, đã không thấy Hilton đâu nữa, đột nhiên lại không thấy đâu nữa, đến cả một vết tích cũng không để lại.

Phương Hạo Vân cố gắng dằn lại nghi vấn trong lòng, trên mặt trắng bệch, ánh mắt hắn liền nhìn khắp xung quanh, những vẫn không tìm kiếm được gì.

Bất luận là ai, gặp phải tình huống này, sẽ vô cùng hoảng loạn, đến cả Phương Hạo Vân cũng không ngoại lệ, chỉ thấy trong mắt hắn đầy sự nghi ngờ… hắn đang nghĩ, rốt cuộc là Hilton đã làm như thế nào, đúng là khác thường, không hợp lý chút nào…

Chính vào lúc đó, thân hình Hilton lại xuất hiện lần nữa, cây thước Trừng Phạt trong tay ập thẳng vào ngực hắn với tộc độ như chớp giật, hoàn toàn là chiêu thức muốn lấy mạng người.

Phương Hạo Vân tuy kinh ngạc như không hoảng loạn, vội vàng lùi lại, đồng thời đặt ngang tay để bảo vệ ngực, chuẩn bị tiếp chiêu của Hilton, trước mắt hắn chỉ còn lựa chọn này mà thôi.

"Mày chết chắc rồi…!"

Hilton cười lạnh lùng, sát khí trong ánh mắt cũng lạnh như thế, hắn nhìn Phương Hạo Vân, cứ như là đang nhìn một người sắp chết vậy.

Lúc này trong lòng Phương Hạo Vân không thấy thoải mái, chiêu này của Hilton quả thật muốn lấy mạng hắn, trúng một chiêu chắc chắn sẽ chết. Nói thật, với thực lực của Phương Hạo Vân, đối với chiêu lấy mạng như vậy, vẫn là có chút lòng thì muốn nhưng sức thì không đủ. Đương nhiên, điều đó không nghĩa là hắn không hề có chút cơ hội nào. Lại thêm Phương Hạo Vân chẳng phải là người ngồi chờ chết, trước khi sự việc này chưa kết thúc, bất cứ khả năng nào cũng có thể xảy ra.

"Mắc cười… mày nghĩ mày có thể thoát được kiếp này sao…?" Hilton không hề thấy sự sợ hãi trong mắt Phương Hạo Vân, cũng không thấy tuyệt vọng, nên có chút ngạc nhiên, cùng lúc với chiêu lấy mạng ập đến, gã nhịn không được liền nhìn hắn như muốn châm chọc.

Phương Hạo Vân thì không để tâm đến, tập trung chú ý đến chiêu lấy mạng của Hilton, tay nắm chặt Thiên Phạt, vận hết toàn bộ nội gia chân khí trong cơ thể.

Hôm nay, là một ải khó mà hắn lần đầu tiên gặp phải.

Hắn phải cố gắng chịu đựng để vượt qua.

Hắn không thể thua…

"Bốp…!"

Theo một tiếng choảng nhau nhẹ, vũ khí của hai người đã chạm nhau, hai luồng sức mạnh gặp nhau, thời khắc đó Hilton rõ ràng là đã lặng đi một lúc, dường như gã không ngờ rằng, vào cái thời điểm cuối cùng này, tốc độ của Phương Hạo Vân liền nhanh hơn, kịp thời đỡ được đòn tấn công của gã, điều khiến gã càng bất ngờ hơn, là sức mạnh của Phương Hạo Vân lúc này chẳng thua kém gì so với gã… nhất là cây đao lạnh giá đó, quả nhiên đã khiến gã có chút sợ hãi.

Cùng lúc đó, cái ý nghĩ muốn có được cây đao này trong gã càng mạnh mẽ hơn.

Nhất định phải giết được thằng này… để đoạt được cây đao kỳ lạ đó.

Hilton tuy không biết Thiên Phạt, nhưng gã biết, là do cây đao này, Phương Hạo Vân mới có được sức mạnh để liều với gã, nếu không thì, hắn đã chết từ lâu rồi.

Việc đã tiến triển đến nước này, Hilton dường như đã quên mất nỗi đau lúc đầu của hắn, hắn theo dõi Phương Hạo Vân, và tiến hành giết hắn, mục đích không phải vì Phương Hạo Vân, mà vì tên cao thủ đứng sau hắn.

Trước lúc đó, Phương Hạo Vân trong mắt gã chẳng đáng để nhắc đến.

Tình hình bây giờ đã vượt quá phạm vi dự liệu của gã, trước tiên, Phương Hạo Vân có thể dây dưa đánh với gã lâu đến vậy, tiếp theo, chính là cây đao quỷ quái đó.

Trong tích tắtc, hình bóng của hai người đã rời nhau, hai người dường như đều không bị thương, nhưng từ biểu hiện của mỗi người có thể thấy, Phương Hạo Vân hình như hơi kém một chút, mặt hắn trắng bệch, thân hình có chút không ổn. Lại xem tên Hilton, tuy mặt gã hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nhưng hơi thở không gấp rút, mặt không bị trắng bệch, hiển nhiên vẫn còn dư sức để đánh tiếp.

"Hãy giao thanh đao đó cho tao…!"

Sau một phút ngạc nhiên, ánh mắt Hilton lại lần nữa nhìn vào thanh đao hắn đang cầm trên tay, ánh mắt đầy ham muốn, không hề có ý che dấu.

Phương Hạo Vân hếch mày lên, càng nắm chặt Thiên Phạt hơn, hắn không nói câu nào, chỉ là nhìn Hilton với ánh mắt lạnh lùng.

Cho dù không địch lại nổi, hắn cũng sẽ không dễ gì chịu thua.

Hơn nữa, Thiên Phạt nằm trong tay, nên hắn cũng chẳng có gì phải sợ gã… tuy là, hắn đã có chút mệt, nhưng nếu miễn cưỡng, cũng có thể chiến đấu thêm lần nữa.

Không hiểu vì sao, sau một trận quyết chiến lúc nãy, ý chí chiến đấu trong hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa sức mạnh nằm bên trong thân Thiên Phạt, cũng không ngừng truyền vào trong hắn, chỉ cần tranh thủ thêm một lúc nữa, thì nội gia chân khí của hắn sẽ được bổ sung lại.

"Xem ra, nếu mày không chết, thì tao không cách nào lấy được cây đao rồi ?" Hilton dĩ nhiên nhìn thấy Phương Hạo Vân nắm cây đao càng lúc càng chặt hơn, trên môi liền hếch lên một nụ cười, một lần nữa sát khí lại xuất hiện.

"Xông vào đi…!"

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói một câu, vẻ mặt hắn thậm chí tràn đầy mong đợi.

"Thật là không biết trời cao đất dày…!"

Đòn tấn công của Hilton không có hiệu quả, lúc này lại bị thái độ có chút xem thường của Phương Hạo Vân chọc tức, trong lòng gã bèn nảy sinh một luồng sát khí mà trước nay chưa từng có.

"Giết…!" Trong lòng Hilton la lên một tiếng điên cuồng, thước Trừng Phạt giơ cao trên tay, sát khí liền tràn đầy xung quanh thân thể gã.

Sắc mặt của Phương Hạo Vân liền trở nên u ám hơn, phải công nhận rằng, Hilton đang dùng hết thực lực của mình, tuy hắn được Thiên Phạt trợ sức, nhưng dù sao thì cũng phải nhờ vào mình là chính.

Hilton quyết tâm giành cho được cây đao, từ những biểu hiện của Phương Hạo Vân có thể thấy, hắn có vẻ đã yếu đi. Theo gã nghĩ, đó mới là phản ứng bình thường của Phương Hạo Vân. Nên biết là, Hilton đã lâu, đã rất lâu không giận dữ như vậy.

Nhưng Hilton cũng không hề biết, bây giờ Phương Hạo Vân vẫn là có kinh ngạc như không có hoảng loạn, có kinh ngạc nhưng không có kinh sợ… vì ngoài Thiên Phạt ra, hắn còn có một bản lĩnh hơn người nữa… đó là khả năng hồi phục mạnh mẽ. Chỉ cần Hilton không thể một chiêu lấy mạng hắn, thì hắn chẳng phải lo lắng gì.

Trong 3 năm sống ở Thiên Đạo, hắn đã từng trải qua nhiều lần sinh tử… lần nào hắn cũng vượt qua được, hôm nay, hắn vẫn có thể vượt qua như vậy.

Đúng vậy, đúng là trong lòng hắn đã cho rằng như thế.

Vào lúc Phương Hạo Vân đang dần hồi phục, chuẩn bị liều mạng với Hilton thì, một giọng nam vang lên, hắn dường như đã lặng đi một lúc, vì giọng nói này hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, hơi thở của người này, cũng khiến hắn cảm thấy xa lạ, nhưng từ cách xưng hô với Phương Hạo Vân, có thể thấy người này hình như rất thân thuộc với hắn.

"Chẳng lẽ là dì Bạch sao ?"

Trong đầu Phương Hạo Vân chợt lóe lên một tia sáng, liền đó đã biết rõ thân phận của người mới đến, hắn bỗng thầm có chút ngạc nhiên, một người đàn bà yêu kiều như dì Bạch, đã làm thế nào để biến thành đàn ông như vậy… trong lúc này, ngoại trừ cái thân hình có vẻ nhỏ nhắn ra, giọng nói của dì ấy, và cả cử chỉ, không có một chút nào không giống với một tên đàn ông thật sự…

Nhưng, giọng nói này đối với lỗ tai của Hilton, lại rất quen thuộc, không cần nghi ngờ nữa, chủ nhân của giọng nói này chính là vị cao thủ đã khiến hắn phải thảm bại.

Và cũng chính vào lúc đó, gã mới tỉnh ngộ trong sự tham lam của mình.

Lý do đầu tiên mà gã đến đây, chính là vì vị cao thủ này.

"Anh đến rồi à…!"

Hilton chầm chầm quay lưng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào tên đàn ông bịt mặt thân hình nhỏ nhắn không biết tên này, tuy trong lòng Hilton vẫn nhớ đến cây đao của Phương Hạo Vân, nhưng tình hình trước mắt gã không thể không kềm lại lòng tham trong mình, gã rất rõ thân thủ của tên cao thủ này.

Nếu gã và Phương Hạo Vân có liên thủ với nhau, e là cũng không có khả năng chạy thoát một cách toàn vẹn không sứt mẻ.

Cho nên, lúc này đây, suy nghĩ tìm cách nào để rút lui an toàn mới là thượng sách.

Hilton là người cực kỳ tự phụ, lần thảm bại trước, gã vẫn chưa cam tâm, gã luôn tự cho rằng nếu cho gã thêm một cơ hội nữa, gã chắc chắc sẽ thắng lợi.

Hôm nay cơ hội đã đến, nhưng đối phương lại có đến 2 người, nên trong lòng hắn có chút kiêng dè… vốn không cần phải lo về tên Phương Hạo Vân, nhưng nếu hắn nhân lúc gã và tên kia đang đánh nhau kịch liệt mà ra tay tập kích, gã chắc chắn sẽ không né kịp.

"Đúng vậy, tôi đã đến rồi." Tên đàn ông che mặt cười lạnh lùng nói: "Chẳng phải anh cứ luôn muốn được gặp tôi sao… hôm nay tôi đến rồi đây, cho anh thêm một lần cơ hội nữa…"

Trên môi Hilton hiện lên một nụ cười, nhìn tên đàn ông bịt mặt, rồi lại nhìn Phương Hạo Vân, cười chế giễu: "Đúng là anh đã xuất hiện, nhưng có đến hai người lận."

"Hứ…!"

Phương Hạo Vân khinh thường hứ một tiếng: "Nghe khẩu khí của ông chắc là sợ chúng tôi sẽ cùng nhau xông lên chứ gì ? Đúng là tức cười, đối phó với ông, một mình tôi là đủ rồi."

"Hạo Vân, lùi lại đi, mục tiêu của anh Hilton đây là tôi, hôm nay tôi sẽ để anh ta được toại nguyện, cho anh một lần cơ hội để rửa nhục, cậu đừng nên nhúng tay vào nữa…!"

Tên đàn ông che mặt nói với nhiều ẩn ý: "Cậu có thể đánh với ông ta đến tận bây giờ đã là khá lắm rồi… bây giờ cậu chỉ cần nhìn xem tôi và anh ta đánh như thế nào là được rồi…"

Phương Hạo Vân đã hiểu ra, ý dì Bạch là muốn hắn được xem tận mắt hai cao thủ quyết đấu như thế nào.

Hắn đã hiểu ý dì Bạch, vội vàng gật đầu đồng ý: "Vậy thì đành làm phiền tiền bối vậy...!"

Trước mặt Hilton, không thể để lộ thân phận của dì Bạch được, Phương Hạo Vân không phải là kẻ ngốc, dĩ nhiên sẽ tự biết chừng mực.

Dì Bạch chầm chậm bước lên nửa bước, đanh giọng nói: "Ra tay đi, Hilton... tôi có thể đảm bảo với anh, trận quyết đấu ngày hôm nay tuyệt đối là công bằng."

"Được, tôi tin anh...!"

Hilton rất rõ, với cảnh giới như tên này, chắc chắn sẽ không nói không giữ lời, không còn kiêng dè trong lòng, ý chí chiến đấu của hắn cũng từ từ phát tán ra, dường như cả bầu không khí gần đó chỉ trong chớp mắt đã bị ngưng trệ lại, đến cả Phương Hạo Vân đang ở xa xa xem cũng có chút biến sắc.

Nhưng trước khí thế mạnh mẽ của Hilton, dì Bạch vẫn cứ thản nhiên cười, nói: "Khá lắm, đúng là trưởng lão của Thất Tông Tội."

Nói xong, dì Bạch nhặt lên một cành cây khô trên bãi đất hoang, chỉ về phía Hilton, kiêu ngạo nói: "Bắt đầu đi..."

Sắc mặt Hilton lạnh, nói: "Anh xem thường tôi đến thế sao ?"

"Anh hiểu lầm rồi, trước giờ tôi vẫn vậy...!"

Dì Bạch vẫn cười nói: "Đừng lắm lời nữa, xông vào đi, để tôi xem thử những ngày tháng này, rốt cuộc anh đã mạnh hơn bao nhiêu ?"

Đối với cao thủ thật sự mà nói, thất bại chính là động lực để tiến lên, Hilton cũng không ngoại lệ.

Dưới ánh sáng phản chiếu của ánh trăng, dì Bạch mặc một bộ đồ toàn màu đen trông càng hiên ngang bất phàm.

"Đúng là hiếp người quá đáng...!"

Hilton trở tay nắm chặt thước Trừng Phạt, mũi thước nghiêng về phía mặt đất, đã bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên gã bị đối xử lạnh nhạt như vậy, lại có người tùy tiện nhặt lấy một cành cây khô để đánh nhau với gã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Theo gã thì, người này đúng là đã quá sức tự phụ.

Thước Trừng Phạt trong tay, ý chí chiến đấu trong lòng Hilton dâng cao hơn, ánh mắt dì Bạch vẫn cứ lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào Hilton, tuy không nhìn rõ sắc mặt của dì, nhưng từ những hành vi cử chỉ có thể thấy, sắc mặt của dì có thể là khinh thường hắn.

Với cảnh giới võ học của dì Bạch quả thật có tư cách để khinh thường gã.

Nếu nói là, người đến không phải là Hilton, mà là thủ lĩnh của Thất Tông Tội Hoắc Đức Hoa, có thể dì ấy sẽ đối đãi nghiêm túc hơn...

Hôm nay, dì ra tay, chẳng qua chỉ không muốn Phương Hạo Vân chịu thiệt, tiện thể cũng cho hắn xem thử quyết đấu giữa hai cao thủ thật sự.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hilton hiển nhiên đã bắt đầu trở nên lúng túng, thái độ chẳng xem gã ra gì của dì Bạch, khiến gã vô cùng không vui.

Dần dần, dường như gã đã quên mất điều gì, nên không hề do dự, gã đã ra tay trước. Thước Trừng Phạt tạo ra một tiếng xé gió chói tai, xông về phía dì Bạch.

Hilton phẫn nộ ra tay, khí thế đang thịnh, thiệt là khiến người nghe phải kinh sợ.

Dường như gã muốn đem hết loàn bộ phẫn nộ trong lòng trút hết vào đòn tấn công này, mặc cho chiêu này phát tiết hết ra ngoài.

Phương Hạo Vân thấy dì Bạch dùng cành khô nghênh chiến, trong lòng có chút lo lắng, thực lực của Hilton, và cả sự lợi hại của thước Trừng Phạt, chính hắn đã đích thân lĩnh giáo qua. Tuy hắn có lòng tin với dì Bạch, nhưng dù gì thì dì ấy cũng chỉ là một người phàm, đâu phải là thần, dùng cành cây khô đấu với thước trừng phạt, đúng là có chút...

Đúng vào lúc hắn đang lo lắng, thì đòn công kích của hai người họ đã quấn chặt nhau.

Đòn công kích của hai người dính chặt nhau, Hilton bèn hét lên một tiếng, hai tay nắm lấy thước Trừng Phạt. Dường như muốn dốc hết sức để khiến dì Bạch ngã xuống, nhưng sự thật lại không như ý hắn, động tác của dì Bạch rất nhẹ nhàng, thậm chí khiến người nhìn vào cảm thấy dường như dì ấy không phải đang quyết đấu một trận sinh tử...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.