Chương trước
Chương sau

" Sư phụ, một cước này của tôi cũng được chứ?" Lần này Vương Thế Phi không gọi Hạo Vân là Phương thiếu gia, mà cung kính gọi một tiếng sư phụ....hắn theo học võ công của Phương Hạo Vân cũng đã được một thời gian rồi, hôm nay mới có cơ hội thể hiện trước mặt hắn, quả là có chút khiến hắn thấy thích thú.

" Cũng được, chỉ có điều lực vẫn chưa đủ, vẫn cần phải tăng cường luyện tập hơn nữa...." Nhìn Hứa Mộc Bạch nằm lăn lóc trên sàn nhà kêu rên rỉ, Phương Hạo Vân dọa nói : " Nếu là tôi, một cước đảm bảo khiến hắn hộc máu...còn anh chỉ có thể khiến hắn rên rỉ vài câu...Thế Phi, nhớ kĩ, phương pháp tôi dạy anh hô hấp thổ nạp, anh phải kiên trì luyện tập đến cả sau này, mỗi ngày cũng không được dừng lại....nếu không, anh mãi mãi không thể luyện ra được công phu thượng thừa đâu."

" Đệ tử, đã rõ ạ.....!" Vương Thế Phi cung kính trả lời một câu.

" Ha ha......!" Trần Thiên Huy vừa cười vừa nói : " Các cậu đã trở thành sư đồ từ bao giờ thế, sao tôi lại không biết vậy......Hạo Vân à, đợi Thanh Thanh trở về, cậu có thể bớt chút thời gian dạy cho nó nhé. Đúng rồi, lần trước nghe nó nói, cậu đồng ý truyền cho nó thái cực Trần Thị chính tông rồi, cậu không được quên nhé...." Trần Thiên Huy vốn không hy vọng con gái mình luyện thành công công phu gì cả, chỉ là ông nhân cơ hội nói vậy, hy vọng con gái ông có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hạo Vân hơn thôi.

" Các người......các người sớm muộn cũng phải hối hận thôi....."

Hứa Mộc Bạch lê lết bò dậy từ dưới sàn nhà, hung hăng nói, trong mắt tràn ngập nỗi tức giận và sợ hãi. Bây giờ gã chỉ hy vọng duy nhất một điều chính là dượng Ngô Tư của hắn mau đem người đến......

Trong mắt Phương Hạo Vân lại đầy vẻ khinh thường, khẽ nói : " Bạn cũ à, tao sẽ luôn coi mày là thứ đáng tự hào, để cho tao giẫm đạp dày xéo."

Hứa Mộc Bạch lại kiêu ngạo như vậy, là vì gia tộc nhà gã, là vì chức chi đội trưởng của dượng gã, đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không chết mà không tha. Sau này chắc chắn sẽ còn có rắc rối. Phương Hạo Vân quyết định đợi Ngô Tư đến, xem xem vị đại nhân chi đội trưởng này, rốt cuộc là người như thế nào, nếu có thể, hắn cũng tự mình đả kích đối tượng.

Phương Hạo Vân nói như vậy. Vương Thế phi đã bắt đầu âm thầm mặc niệm cho vị đại nhân chi đội trưởng này rồi.....Trong con mắt của người tầm thường, một chi đội trưởng chi cục thành phố chắc chắn là rất tuyệt, nhưng với Phương Hạo vân lại chẳng là gì cả. Trên thực tế, trong mắt của Vương Thế Phi, Phương Hạo Vân sớm đã là không phải người bình thường rồi, là một vị thần cao cao tại thượng. Hắn sẽ mãi không quên được hai con sư tử làm bằng đồng trong nhà mình, đã biến thành bột mịn như thế nào....Cho đến tận bây giờ hắn vẫn kiên quyết cho rằng, đó tuyệt đối không phải chuyện người bình thường có thể dùng lực mà làm được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net

Tất nhiên Trần Thiên Huy cũng hiểu rất rõ suy nghĩ của Phương Hạo Vân, nhưng ông nghĩ còn nhiều hơn Vương Thế Phi một chút....huống hồ, đối với thực lực của Phương Hạo Vân rốt cuộc mạnh bao nhiêu, trong lòng ông thực ra vẫn chưa xác định được. Cho đến tận bây giờ, ông cũng chỉ biết, Phương Hạo Vân rất lợi hại, rất lợi hại.....

Bây giờ hắn vẫn còn đang suy xét một chuyện, Hứa gia hình như không chỉ có Ngô Tư.....Văn phó bí thư của thành ủy hình như cùng có chút quan hệ với Hứa gia.

Nếu hắn nhớ không nhầm, Văn phó bí thư của thành ủy là cha nuôi của Hứa Mộc Bạch. Biến động nhân sự thành ủy Hoa Hải, Văn phó bí thư vừa mới tiếp quản công tác tổ chức thành ủy Hoa Hải, trong thành ủy, cũng được gọi là dưới một người trên vạn người. Nếu Văn phó bí thư muốn ra mặt cho Hứa Mộc Bạch, có lẽ Phương Hạo Vân sẽ gặp phiền phức rồi.

Hắn quyết định lặng lẽ quan sát diễn biến sự việc. Ngộ nhỡ sự việc đi đến mức không thể thu dọn được, hắn sẽ kịp thời liên hệ với Dương Vọng Giang.....Thực tế là không được, hắn sẽ tìm cha vợ. Với địa vị của cha vợ, chỉ là một bí thư thành ủy dường như chẳng là cái gì cả?

Trong lúc Trần Thiên Huy đang suy nghĩ mọi chuyện, cửa phòng nghỉ bị nhóm người đẩy ra một cách dã man, mấy chục cảnh sát cầm súng vác đai, đạn lên nòng sẵn trong chốc lát ùa vào trong.

Trần Thiên Huy mở to mắt ra nhìn, dẫn đầu đội này quả nhiên là Ngô Tư, chi đội trưởng chi đội trị an thành phố.....lúc này, trong mắt gã tràn đầy vẻ tức giận.

" Dượng, cứu con.....!" Thấy cứu tinh của mình đã đến, Hứa Mộc Bạch bỗng chốc trở lên vui mừng rạng rỡ, vội vàng nói : " Dượng, ngón tay của con bị đứt rồi, dượng mau phái người đi tìm đi....nếu muộn sẽ không kịp nữa đâu....."

Ngô Tư tận mắt nhìn thấy tình trạng thảm thiết của cháu mình , dường như còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của gã một chút, gã vội vàng hạ lệnh phân ra năm đến sáu người đi ra hội trường tìm ngón tay bị đứt. Người còn lại nhanh chóng bao vây ba người Phương Hạo Vân.

" Đội trưởng Ngô, anh làm gì thế?" Trần Thiên Huy hơi nhíu mày, kháng cự nói : " Anh dẫn người vào giương súng như vậy, là muốn làm loạn hội doanh nhân của chúng tôi sao? Còn nữa, anh còn bao vây chúng tôi lại, chuyện này là thế nào chứ....."

" Chủ tịch Trần, còn phải nói sao? Tôi đã nhận được tin báo của mọi người ở đây, nói Phương Hạo Vân đã đánh Hứa Mộc Bạch, hơn nữa còn cắt đứt ngón tay của nó, với tư cách là đội trưởng đội trị an thành phố, tôi có quyền đưa hắn về đồn điều tra...Còn về chủ tịch Trần các người.....tôi hy vọng các ông có thể cùng về cục cảnh sát lấy lời khai, các ông sẽ là nhân chứng....."

Rất rõ ràng, ba người này là cùng một bọn, nhưng Ngô Tư không dám cùng một lúc đều đắc tội cả ba. Đặc biệt là Trần Thiên Huy....đối với người này không thể đắc tội được, Bây giờ chuyện quan trọng trước mắt là đưa cháu mình đi bệnh viện làm phẫu thuật đã, sau đó sẽ giải quyết tên ác đồ này sau....

Trên đường gã đến đây, đã nhận được điện thoại của ba nuôi cháu mình, yêu cầu gã hành sự cẩn thận, nhất định phải trừng trị nghiêm trọng hung thủ. Có câu nói của Văn phó bí thư, trong lòng Ngô Tư cũng có thêm dũng khí, Tuy nói tập đoàn Thịnh Hâm bây giờ đang phong sinh thủy khởi, nhưng từ xưa đến nay dân không đấu được với quan, chỉ là một tập đoàn Thịnh Hâm lại có thể làm mưa làm gió như vậy sao....

" Đội trưởng Ngô, anh vẫn là nói đúng rồi, chúng tôi đúng là nhân chứng, nhưng chân tướng sự việc mà anh miêu tả có chút khác biệt....Hứa Mộc Bạch và Phương Hạo Vân hai người họ đánh nhau, ngón tay của Hứa Mộc Bạch là do trong quá trình đánh nhau bị thương.....Chứ không phải là do cố ý bẻ đứt như anh nói đâu......"

Trần Thiên Huy thành thật nói : " Đội Trưởng Ngô, tôi biết anh là dượng của Hứa Mộc Bạch, vì thế chắc chắn sẽ thiên vị cho hắn trong quá trình xét xử vụ án, tôi không thể không nói cho anh biết, hy vọng anh có thể công bằng xét xử theo nguyên tắc công chính.....nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu."

Ngô Tư nghe thấy vậy, trong lòng biết Trần Thiên Huy đang uy hiếp mình, nhưng chuyện này gã cũng không sợ, nếu chỉ đơn phương một mình gã, chắc chắn sẽ thua, nhưng vấn đề bây giờ cũng là chỉ thị của Văn phó bí thư, cần phải nghiêm, nhanh chóng xử lí hung phạm, gã cũng không có gì phải sợ cả. Gã không tin Trần Thiên Huy vì một người ngoài, mà dám mâu thuẫn đối đầu với phó bí thư.

"Đội trưởng, đã tìm thấy ngón tay....." Trong lúc Ngô Tư đang định nói gì đó, mấy người cảnh sát đi vào. Trong tay cầm một túi đựng vật chứng đến, trong đó là một đống thịt nát....

" Ngón tay đâu?" Ngô Tư nhìn đống thịt nát trong túi đựng vật chứng một lúc, chẳng thấy có liên quan gì đến ngón tay cả.

" Đội trưởng,...chính là nó....!" Trong đó một viên cảnh sát bạo miệng giải thích một câu.

Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy nhìn một cái, đồng thời cùng âm thầm liếc sang Vương Thế Phi, trong lòng thầm nói. "Tên đồ tể hung ác"....lần này ngón tay của Hứa Mộc Bạch không có hy vọng gì có thể hồi phục được nữa.

" Ngón tay của tôi....ngón tay của tôi.....tại sao lại bị như vậy chứ....." Tận mắt nhìn thấy ngón tay của mình trở thành đống thịt nát, tâm trạng Hứa Mộc Bạch vừa bình tĩnh được một lúc bỗng nhiên lại phát điên lên. Gã lao ra chiếc túi đựng vật chứng có ngón tay bên trong, hung dữ nhìn Vương Thế Phi : " Là mày.....là mày cố ý dẫm nát nó....Dượng mau bắt thằng đó lại. Ngón tay của con là do hắn cố ý dẫm nát, lúc nãy hắn vừa nói với con xong...."

Vương Thế Phi cười nhạt một tiếng, chỉ thẳng mũi Hứa Mộc Bạch mà chửi : " Đầu óc mày bị lừa đá rồi à, hay bị người khác lấy mất não. Chuyện này nếu thật sự do tao làm, tao sẽ chủ động nói cho mày à...."

" Đội trưởng Ngô, ông muốn bắt tôi phải không? Đến đây,....dù sao ông cũng là dượng của hắn, xem điệu bộ này, chắc chắn trong lòng ông đang muốn báo thù cho cháu mình, vậy đến bắt đi.....Ông đường đướng là một chi đội trưởng thành phố, làm ra vài vụ án oan, cũng chẳng là cái gì cả....." Vương thế Phi chủ động đưa tay ra...

Nhìn hai tay trắng nõn của Vương Thế Phi, Ngô Tư rất muốn bẻ gãy hai tay của hắn, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, điều cháu gã nói là sự thật, ngón tay đó mười phần thì tám chín phần là do hắn dẫm nát. Nhưng bây giờ không có chứng cứ gì, mọi người nói hiện trường lúc đó rất loạn, bản thân không cẩn thận dẫm phải, có bắt cũng chẳng làm gì được.....

Ngô Tư tuy trong lòng vô cùng hận Vương Thế Phi này, nhưng lại không muốn cùng lúc đắc tội với cả nhà họ Vương và nhà họ Phương....Một nhà họ Phương, may ra gã còn có thể ứng phó được. Thêm một nhà họ Vương nữa, sẽ càng làm sự việc ngày càng rắc rối thêm.

" Vương thiếu gia, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng...." Ngô Tư trang trọng nói : " Mọi người, tôi nghĩ mọi người có chút hiểu lầm với tôi rồi, không sai, tôi là dượng của Hứa Mộc Bạch, nhưng vụ án này tôi sẽ tuyệt đối không thiên vị một ai, tôi sẽ nói sự thật mà thôi...Phương thiếu gia, mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, trước khi sự việc vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, tôi nghĩ cậu phải chịu chút ấm ức rồi.....người đâu, bắt hắn lại....."

" Các người dám....!"

Chuyện đầu tiên Vương Thế Phi làm đó là chặn trước mặt Phương Hạo Vân, hung ác nhìn cảnh sát vây xung quanh.

" Vương thiếu gia, lẽ nào cậu muốn chống lại người thi hành công vụ à...." Ngô Tư gằn lên một tiếng, tức giận nhìn Vương Thế Phi, khuôn mặt vô cùng tức giận.

" Vương thiếu gia, anh tránh ra...thị phi đúng sai đều có công lí, ban ngày ban mặt, tôi không tin đội trưởng Ngô thật sự sẽ làm ra vụ án oan gán cho tôi tội danh gì đó khác đâu...." Phương Hạo Vân ra hiệu cho Vương Thế Phi tránh ra, sau đó hỏi : " Đội trưởng Ngô, ông nói muốn tra khảo tôi, vậy tôi hỏi ông, ông định bắt tôi hay là để bắt tạm giam?"

Ngô Tư đang định trả lời, Trần Thiên Huy lại xen vào, nhìn Ngô Tư có chút thâm sâu nói : " Đội trưởng Ngô, anh đưa Hạo Vân đi thẩm vấn, đây là phạm vi chức trách của anh, tôi không phản đối....nhưng tôi hy vọng anh không lạm dụng tư hình, đây chỉ là một việc đánh nhau bình thường, hai bên đương sự đều có lỗi, nếu anh muốn tra khảo, tôi thấy phải tra khảo cả hai người......"

Vương Thế Phi nhân cơ hội đó, thêm vào nói : " Đúng vậy, hoặc tra khảo cả hai, hoặc không tra khảo ai, nếu không ông đúng là lạm dụng pháp luật vào việc tư, quan báo thù tư."

" Lúc cần thiết, tôi sẽ lấy danh nghĩa của hội doanh nhân mở cuộc họp báo các phóng viên, trả lời kĩ càng sự việc xảy ra ngày hôm nay...." Trần Thiên Huy chốt hạ xuống một trái boom lớn.

Những lời này vừa dứt, Ngô Tư bỗng nhiên yên lặng, chuyện này không được làm to chuyện. Nếu làm to chuyện ai cũng không có lợi, đến lúc đó thật sự muốn làm chuyện quan báo thù tư cũng không còn cơ hội nữa rồi.

" Vậy được, bây giờ vụ án vẫn trong thời gian từng bước điều tra, theo nguyên tắc dân sự , chúng tôi có thể không dùng biện pháp tra khảo...." Ngô Tư nói một tràng, sau đó hét : " Đưa đi......!"

Vương Thế Phi đang định ngăn lại, nhưng lại thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân ra hiệu.

Vương Thế Phi hiểu ý, bèn tránh ra, đành cho cảnh sát đưa Phương Hạo Vân đi.

Còn lúc này, chiếc xe cấp cứu cũng bất ngờ đến, đưa Hứa Mộc Bạch đi....bác sĩ chịu trách nhiệm cấp cứu đã tỏ rõ, cái đống thịt nát kia đã không thể tiếp tục làm được phẫu thuật nữa.

Hứa Thiệu Đông nhanh chóng qua đó, sự việc đã kết thúc,.....hội doanh nhân vẫn tiến hành bình thường. Đối với chuyện Hứa Mộc Bạch gặp chuyện, mọi người dường như đều cho qua, trong mắt bọn họ, tất nhiên lợi ích của mình là lớn nhất. Nhân cơ hội tốt ngày hôm nay, thiết lập quan hệ, tìm hiểu, ai cũng không muốn lãng phí cơ hội các thương gia đều tụ họp ở đây.

Hứa Thiệu Đông nghe ngóng được từ bạn bè rằng Ngô Tư đã đưa con trai mình đi rồi, con trai được đưa đến bệnh viện, Phương Hạo Vân cũng bị đưa đi.....Trong lòng gã mới thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Thiệu Đông lau đi giọt mồ hôi lạnh trên trán, định lái xe nhanh chóng đến bệnh viện, chỉ có tận mắt nhìn thấy con trai không xảy ra chuyện gì, ông ta mới yên lòng. Chính lúc này, ông ta vô tình nhìn thấy Trần Thiên Huy. Do dự một lúc, ông ta bước đến, chất vấn hỏi : " Chủ tịch Trần, con trai tôi được mời nên mới đến đây, ông lại để nó bị thương, là người lập ra hội doanh nhân, ông phải giải thích cho tôi đi?"

Trần Thiên Huy chậm giãi bước đến trước mặt Hứa Thiệu Đông, mỉm cười nói : " Tổng giám đốc Hứa, câu nói này của ông không đúng rồi, Mộc Bạch đánh nhau với người khác, ông bảo tôi quản thế nào đây.....tôi xương cốt đã già rồi, tôi còn có thể ngăn cản bọn thanh niên sao....Tổng giám đốc Hứa, chuyện này tôi vẫn phải nói với ông....cái gọi là con cái không dạy, ba mẹ có lỗi, Mộc Bạch thích đánh nhau gây loạn, chuyện này liên quan đến việc bình thường ông lơ là việc dạy con, tôi thấy sau này ông nên tăng cường dạy bảo nó đi...."

Hứa Mộc Bạch rất bực bội, mình vốn đến là để hỏi tội, kết quả lại bị người ta giáo huấn một trận, chuyện này là thế nào chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.