Mặt Hilton biến sắc, cười lạnh lùng nói: "Anh bạn, chỉ với chút bản lĩnh này mà muốn tôi chịu thua sao, e là không thể được đâu ?"
"Dĩ nhiên tôi sẽ đánh đến khi nào anh chịu nhận thua…" Tên bịt mặt cười nhẹ nói: "Có bao nhiêu bản lãnh, thì cứ thể hiện hết đi."
Cây Thước Trừng Phạt trong tay Hilton đột nhiên chĩa xuống, sau đó vung ra mạnh mẽ, thân hình linh động như rắn vậy, đâm một nhát về phía tên bịt mặt với tốc độ nhanh đến chóng mặt, từ một góc độ không ai có thể ngờ tới mà đâm thẳng vào cổ họng tên bịt mặt.
Lúc này, Hilton dường như đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của mình, cường độ và chiêu thức đều rất xảo trá và kỳ dị.
Bóng dáng của tên bịt mặt bỗng như chìm ngập trong chiêu tấn công đầy nguy hiểm này, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hại đến tính mạng. Hilton thấy mình đã nắm chắc phần thắng, nên trong lòng thầm đắc ý.
Nhưng đúng vào lúc gã đang đắc ý, một tiếng huýt gió vang lên, cơ thể tên bịt mặt xoay tròn như một sợi lông vậy. Không biết tại sao, Hilton đã không tấn công nữa.
Một lúc lâu sau, gã mới từ từ mở miệng: "Tôi bỏ cuộc… tôi vốn không cách nào đánh được anh… tốc độ của anh nhanh hơn tôi gấp mười lần, nhưng anh vẫn không thể làm tôi bị thương, thì tôi vẫn cảm thấy chưa phục, tối nay, tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của mình."
"Anh thật khiến tôi quá thất vọng…!" Tên bịt mặt buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974153/chuong-364.html