Lưu Đại Khuê tính tình nóng nảy, những lời của Vương Phú Quốc hắn cũng nghe thấy, lập tức điên tiết lên, gào to lên một tiếng: "Mẹ kiếp, thằng nào dám tố cáo tao, nếu để tao biết được tao lôi cả nhà nó ra đánh bỏ mẹ…"
"Đúng, đánh bỏ mẹ cả nhà nó đi con…" Lưu Ma Tử cũng hùa theo: "Đừng để tao biết ai lẻo mép sau lưng, tao sẽ bắt nó chết khó coi…"
Lưu Nhị Khuê khôn ngoan hơn, lấm lét nhìn xung quanh không dám nói tiếng nào, lúc này đâu phải lúc ngang tàng hống hách nữa.
Hà Nguyệt Sơn tức muốn ói máu, khi xưa sao lại chọn Lưu gia làm thông gia chứ? Toàn là một lũ ngu đần, bây giờ là lúc nào rồi mà còn lên mặt nói ra những lời này? Còn sợ các đồng chí trên sở cảnh sát thành phố chưa biết hết tội ác của các ngươi hay sao?
Hà Nguyệt Sơn ngấm ngầm suy tính, Lưu gia e là không giữ được rồi, bây giờ ông đang lo việc này có truy cứu thêm không? Nếu mà tiếp tục điều tra tới bến, chắc ngay cả ông và Tào cảnh sát trưởng cũng bị kéo chìm xuồng, nên nhớ Lưu gia dám vô pháp vô thiên như ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào ô dù của Hà trấn trưởng và Tào cảnh sát trưởng bao che…
"Ông nghe thử coi, đám lưu manh này to gan nhỉ? Trước mặt tôi mà dám hống hách thế đấy…"
Vương Phú Quốc nhăn mặt bực bội, lập tức ra lệnh: "Bắt lấy!"
Sau khi nhận lệnh, các đồng chí cảnh sát vũ trang ùa lên tóm cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974126/chuong-349.html